Tôi tỉnh lại, cả người đau ê ẩm. Cảm giác nghẹt thở không còn nữa. Đầu óc tôi nặng trịch. Tiếng người nói qua lại xôn xao, mùi thuốc, mùi cồn xộc vào mũi tôi. Tôi biết rằng mình đang nằm trong bệnh viện. Ai đó đang bóp tay, bóp chân cho tôi. Tôi nghe giọng nói của hai mẹ con Lạc Lạc, nhỏ những rõ từng tiếng.
- Không thích sao con không đẩy nó ra mà để nó ôm con như vậy? – Giọng của người mẹ trách con.
- Mẹ biết rồi mà, hai tay của con bưng hai dĩa trái cây, bạn ấy lại ôm từ phía sau thì làm sao con đẩy bạn ấy ra được. – Lạc thở dài.
- Vậy thì con liệu mà giải thích với Khả Di đó!- Người mẹ cũng thở dài.
Tôi định nằm yên như vậy để nghe tiếp hai người nói chuyện nhưng tự nhiên ngứa cổ họng quá, tôi bật ho lên. Mẹ Lạc liền cuối xuống đỡ đầu tôi lên:
- Con sao rồi, đỡ mệt chưa?
Tôi muốn ngồi dậy. Mẹ Lạc đỡ tôi ngồi lên, dựa lưng vào tường. Tôi có chút choáng váng.
- Được không con? Hay là nằm xuống chút nữa đi!
- Không sao, con ngồi lên một chút để còn phải về nhà nữa! - Tôi nói một cách yếu ớt.
Mẹ Lạc nhìn tôi lo lắng rồi đưa tay vuốt mái tóc đang rối bù của tôi. Bà lấy khăn lau mồ hôi trên trán tôi một cách nhẹ nhàng. Tôi cảm giác như đang được sống trong sự chăm sóc của một người mẹ vậy. Cảm giác này đã từ rất lâu rồi tôi không có được.
- Một lát nữa để sức khỏe con ổn định rồi bác sĩ mới cho xuất viện. Cố gắng đi con!
Giọng nói ngọt ngào, ánh mắt chan chứa yêu thương của người mẹ này đã xoáy vào trái tim thổn thức của tôi, mang đến cho tôi một sự dịu êm của tình mẹ. Nước mắt của tôi lại ứa ra, lại bánh bèo nữa rồi. Mẹ của Lạc hốt hoảng:
- Đừng khóc, đừng khóc nữa con, con lại mệt nữa đó!
Bà mẹ vội lau nước mắt cho tôi, xoa đầu dỗ dành tôi. Tôi cũng kiềm được cơn xúc động. Bây giờ tôi mới để ý đến Lạc Lạc, người ấy đang nắm chặt tay tôi, đôi mắt buồn rười rượi nhìn tôi.
- Mình xin lỗi! – Lạc lí nhí nói.
Tôi lắc đầu nhìn Lạc:
- Di biết rồi!
- Thôi, để mẹ đi hỏi bác sĩ xem khi nào con được về nhé! – Người mẹ biết ý nên cố tình tránh đi để không gian riêng cho hai đứa tôi. Đúng là người mẹ tuyệt vời! Giờ tôi đã hiểu ra vì sao người con trai này lại ôn hòa, chân tình và hiểu chuyện đến thế. Chính là vì có một người mẹ bao dung, giàu lòng yêu thương như vầy.
Lạc Lạc vẫn không ngừng bóp hai bàn chân cho tôi:
- Di có còn thấy đau nhức xương nữa không? Lúc nãy cả người bạn cứng ngắc luôn. Mình sợ quá! Bác sĩ nói bạn bị hạ đường huyết đột ngột vì giận... Mình xin lỗi!
Lại xin lỗi nữa! Tôi cũng không biết vì sao mình lại bị như vậy nữa. Cơ thể này là của Khả Di, hình như tôi vẫn chưa thích nghi được với cơ thể này cho lắm. Tôi phát hiện ra, Khả Di là cô gái rất dễ xúc động chứ không mạnh mẽ như mọi người trước đây vẫn nghĩ đâu.Nhưng làm sao tôi có thể ngăn chặn được những chuyện đại loại như vầy được chứ?
Tôi nhìn Thiên Lạc, nói nhỏ:
- Lạc đừng bóp nữa, Di khỏe nhiều rồi!
Lạc ngừng bóp nhưng vẫn nắm lấy bàn tay của tôi. Tôi cứ để yên bàn tay của mình trong tay Lạc. Chẳng lẽ mình yêu người con trai này rồi hay sao? Không yêu thì sao lại ghen chứ? Không, tôi phản đối ý nghĩ này ngay, chẳng qua tôi ghét cái con nhãi nhép kia thôi, dám động vào đậu phộng của tôi. Tôi thở dài, rồi nhổm người dậy. Lạc Lạc hốt hoảng:
- Di muốn đi đâu vậy? Coi chừng té đó!
- Mình muốn... đi vệ sinh.
Hiểu ý, Lạc xỏ giày vào chân tôi, đỡ tôi đứng dậy rồi tự nhiên bế thốc tôi lên, đi thẳng tới nhà vệ sinh. Trời, không ngờ anh chàng này lại khỏe đến thế. Đến nơi, Lạc để tôi xuống, mọi người ai cũng nhìn tôi, ngượng muốn chết. Lạc đỡ người tôi, nhìn tôi lo lắng:
- Di có đi được không đó? Còn chóng mặt không?
- Không sao đâu, Di khỏe nhiều rồi!
Tôi đi vào phòng vệ sinh, Lạc ra ngoài chờ tôi. Cảm giác có được một người yêu thương, lo lắng, chăm sóc như thế này thì không còn gì hạnh phúc hơn nữa. Nếu không xảy ra chuyện tối nay thì tôi không thể biết được tôi được yêu thương như thế này. Đi xong, tôi nhẹ nhõm bước ra, Thiên Lạc đã chờ tôi ở ngoài. Bạn ấy định bế tôi nhưng tôi từ chối vì ngượng ngùng, Thiên Lạc dìu tôi trở về giường bệnh. Mẹ bạn cũng đã có mặt ở đó. Thấy tôi, bà nắm tay tôi rồi đỡ tôi ngồi xuống:
- Một chút nữa bác sĩ đến khám lại một lần nữa rồi sẽ cho con xuất viện.
Tôi thỏ thẻ nói:
- Con xin lỗi vì đã làm buổi sinh nhật của Lạc Lạc mất vui.
Bà mẹ cười hiền từ, xoa đầu tôi:
- Không có ai có lỗi cả con ạ. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi!
Rồi bà nhìn thẳng vào mắt của tôi và cả đứa con trai của bà, nói chậm rãi nhưng chắc từng lời:
- Nếu đã yêu thương nhau thì phải trân trọng và tin tưởng lẫn nhau, đừng có làm đau lòng nhau, các con nhé!
Câu nói của người mẹ đã đánh thức lý trí của hai đứa tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt của Thiên Lạc và Lạc cũng vậy. Phải rồi, ***NẾU ĐÃ YÊU THƯƠNG NHAU THÌ PHẢI TRÂN TRỌNG VÀ TIN TƯỞNG LẪN NHAU, ĐỪNG LÀM ĐAU LÒNG NHAU***. Đây chính là bài học đường đời đầu tiên mà người mẹ đã dành cho hai đứa tôi, tôi sẽ ghi nhớ suốt đời.
Bác sĩ đã đến khám lại cho tôi và đồng ý cho tôi xuất viện. Lạc Lạc và mẹ dìu tôi ra cổng bệnh viện. Mẹ Lạc gọi taxi cho bạn ấy đưa tôi về nhà, còn bà thì đi grap. Lên xe, tôi tựa cả người vào Lạc Lạc, niềm hạnh phúc dâng ngập cả lòng tôi. Đến nhà, xe dừng lại trước cổng, Lạc đưa tôi xuống xe, ngần ngại hỏi tôi:
- Di có đi vào nhà được không, hay là để mình...
- Được mà, Di khỏe rồi! Cảm ơn bạn nha, sinh nhật vui vẻ!
Tôi định quay người đi thì bất ngờ Lạc Lạc kéo tay tôi lại, ôm chầm lấy tôi rồi hôn lên má tôi. Tôi không kịp phản ứng, mà phản ứng làm gì chứ, hãy để tình yêu làm chủ trái tim bạn để bạn biết rằng trên thế gian này có một người yêu bạn say đắm. Câu nói đó của ai, tôi quên mất rồi, chỉ biết hơi thở nồng nàn của Lạc như tiếp cho tôi một sức mạnh đẩy lùi bao bệnh tật, phiền muộn.
- Lạc yêu Di! – Lạc Lạc nói nhanh rồi gấp gáp chạy ra xe taxi đang chờ trước cổng.