Một ngày trước kỳ thi cuối kỳ, giáo viên chủ nhiệm gọi lại để nhắc nhở Sầm Hạc đừng quên kỳ thi.
"Em đồng ý rồi, vậy em đi thi đi." Sầm Hạc khoanh tay cười nhìn Sầm Trà, "Cứ để anh xem em làm được gì trong kỳ thi."
"Chậc, em cho anh điểm 0 trong bài kiểm tra." Mặc dù cậu nói vậy, nhưng khuôn mặt của Sầm Trà tràn đầy hứng thú. Cậu mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng của anh trai mình, Sầm Hạc kéo khóa Sầm Trà lên, vuốt thẳng bộ quần áo hơi xộc xệch.
Lần này Sầm Trà sẽ giả làm Sầm Hạc để làm bài kiểm tra cho anh trai, họ đã lâu không trao đổi danh tính.
Ông trời không ban cho Sầm Trà một nhân cách hoàn chỉnh mà cho cậu một bộ óc thiên tài, nếu cậu làm bài thi tốt thì về lý thuyết, điểm của cậu có thể không kém hơn Sầm Hạc chút nào.
"Thực ra, anh ước gì có thể nhốt em lại và tước đi tự do của em, để em không bao giờ có thể rời xa anh." Sầm Hạc cắn cổ Sầm Trà, để lại một vết hằn dữ tởm, "Nhưng anh muốn em hạnh phúc hơn."
Còn một điều hắn không nói, hắn hy vọng Sầm Trà có thể sống một cuộc sống bình thường, sinh hoạt bình thường.
Lần này, Sầm Hạc một hơi kéo khóa áo khoác đồng phục học sinh lên cao nhất, che chặt cổ cậu, lấy ra một chiếc áo khoác bông màu be cho cậu.
Thiếu niên rất ngoan, giống như một thiên thần, không tì vết.
Không ai có thể tưởng tượng được dưới một lớp vỏ như vậy đã nhuốm vô số máu, cậu cũng sẽ không dừng lại tội ác này.
Lần cuối cùng cậu đến trường là sau khi tốt nghiệp Sơ Trung. Đó là buổi họp lớp cuối cùng. Mọi người đều ngạc nhiên về điểm số của Sầm Trà. Tại sao cậu lại đột ngột được nhận vào trường Cao Trung, ngôi trường trọng điểm này? Phải biết rằng , trường Cao Trung nổi tiếng là rất khó vào.
"Bởi vì anh trai tôi ở đấy." Sầm Trà nói câu này như một lẽ đương nhiên, đáp lại tất cả những âm thanh nghi ngờ.
Sầm Trà dựa vào ấn tượng của mình mà bước vào phòng thi, nội dung bài thi vô cùng nhàm chán, khi nam sinh trở về lớp nghỉ ngơi, sắc mặt có chút sốt ruột, giống hệt vẻ ngoài của Sầm Hạc, hơn nữa không ai dám làm phiền cậu.
Đêm qua bị anh trai kéo đến làm nửa đêm, Sầm Trà không khỏi có chút mệt mỏi, ánh mặt trời chiếu vào lớp sưởi ấm cậu, cậu liền ngủ quên trên bàn.
Cho đến khi bị tiếng chuông đánh thức, thiếu niên mới ngây người dụi dụi mắt, vô thức hỏi anh trai: "Mấy giờ rồi?"
Muộn rồi, cậu mới nhớ ra là cậu không có ở nhà.
"Đã một giờ rưỡi rồi, chúng ta vào phòng thi đi."
Người trả lời cậu không phải anh trai mà là một cô gái, khá nhỏ nhắn, Sầm Trà nhìn có chút quen mắt. Sau khi lục lại trí nhớ, cậu nhận ra cô gái này chính là Lý Nhã Nam, bạn học Sơ Trung của cậu và anh trai cậu, thật trùng hợp là bây giờ họ vẫn học cùng lớp.
Sầm Trà nhặt bút, ngáp và bước ra ngoài. Lý Nhã Nam lặng lẽ đi theo cậu và cùng cậu đi ra ngoài, Sầm Trà nhìn cô gái không mời mà đến bên cạnh cậu với sự thích thú cao độ.
Nữ sinh khá xinh xắn, khuôn mặt nhỏ và buộc tóc đuôi ngựa cao. Trong một khoảnh khắc, Sầm Trà muốn băm nhỏ cô ấy, bởi vì một cô gái xinh đẹp sẽ đẹp hơn sau khi bị băm nhỏ.
Nhưng theo lẽ thường, cô ấy có lẽ có ý tứ với Sầm Hạc.
"Cho lên cậu có chuyện gì?" Sầm Trà cố tình làm cô bối rối.
"A, chúng ta tiện đường" Lý Nhã Nam sửng sốt một chút, vội vàng giải thích.
Sầm Trà khẽ cười một tiếng, "Thật sao."
Khi đến phòng thi, Sầm Trà phớt lờ cô, tiếp tục với bài kiểm tra buổi chiều của mình.
Cho đến trưa ngày hôm sau, Lý Nhã Nam đột nhiên lại đến nói chuyện với Sầm Trà, cô thận trọng hỏi: "Cậu thực sự là Sầm Trà sao? Sầm Hạc thế nào rồi, anh ấy không sao chứ?"
Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng cố ấy có một giọng điệu chắc chắn.
"Vì sao?" Sầm Trà tò mò, mặc dù bị nhận ra cũng là hợp lý, nhưng cậu không nghĩ tới mình lại bị nhận ra sớm như vậy.
"Bởi vì các cậu không giống nhau, tôi rất hiểu Sầm Hạc." Trong mắt cô gái tràn đầy tự tin cùng dịu dàng, cho nên cô không để ý tới trong mắt Sầm Trà đã biến hóa cùng với giọng điệu có chút lạnh lùng.
"Cô nói cô hiểu biết anh ấy sao?"
Lý Nhã Nam tiếp tục với vẻ tự mãn, cho rằng sự thay đổi của Sầm Trà là do những gì cô nói, "Đúng vậy, không ai hiểu anh ấy hơn tôi. Anh ấy luôn dịu dàng và có cảm giác xa cách, khiến người ta phải dừng lại, tuyệt đối sẽ không nói điều đó với tôi."
"Không có ai?" Sầm Trà liên tục nhấm nháp ba chữ này, khóe miệng cong lên giễu cợt.
"Ừ? Vậy Sầm Hạc bị sao vậy, tại sao lại là cậu? Hơn nữa anh ấy trong thời gian trước đã ở trong một trạng thái rất kì quái". Lý Nhã Nam mang vấn đề này nói ra, cô có cảm giác, người trước mặt chắc chắn biết nguyên nhân.
Sầm Trà kiềm chế biểu cảm của mình, nở một nụ cười nhân hậu, thay vì trả lời câu hỏi của cô, Sầm Trà đã mở lời mời cô: "Cảm ơn vì đã quan tâm đến anh trai tôi, cô có muốn đến nhà tôi sau kỳ thi không?"
Lý Nhã Nam rất ngạc nhiên, gần như nói to, "Sầm Hạc anh ấy ..."
Sầm Trà đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng, "Giữ bí mật cho tôi."