Tôi sẽ mang lại bất hạnh.
------ Sầm Trà
.
.
Ai đó đột nhiên xông vào, Sầm Trà, người đang thủ dâm, đã bị phá vỡ.
Thiếu niên hai má ửng hồng, quần áo xốc xếch, cặp đùi trắng nõn nằm ở trên giường, hơi thở hổn hển.
Không có dấu vết của sự hoảng sợ và xấu hổ trên khuôn mặt của cậu, cậu nhìn người tới một cách lạnh lùng.
Lại là tên ngốc ngáng đường Hạ Bồi.
Thiếu niên mất hứng trong giây lát, dùng ngón tay mân mê dương vật đang cương cứng của mình vài lần rồi mềm nhũn ra.
"Chào."
Sầm Trà nhảy ra khỏi giường, chiếc áo choàng bệnh viện hơi rộng, chỉ che được phần thân dưới trần trụi của cậu. Cậu ngăn cản người tới, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Bồi.
"Đừng giả bộ nữa, mày sợ tao, mày nhìn tao liền lui nửa bước."
"Phản ứng tiềm thức của cơ thể không thể bị lừa gạt."
"Biểu hiện của mày tao rất quen thuộc, giống hệt như những kẻ đã chết ở trong tay tao, bọn họ đối mặt với sự sợ hãi trước cái chết, muốn chạy trốn."
Hạ Bồi không đáp lại, tiếp tục ở một bên cười ngây ngô, như thể không ai có thể bước vào thế giới của anh.
"Chậc, muốn tao tiếp tục sao?"
"Bắt đầu từ khi nào... chắc là từ khi tao gọi, ừm , người kia đi chết đi à."
"Nhưng tao không hiểu lắm, tại sao mày lại sợ tao như vậy?"
Nôn--
bụng Hạ Bồi co quắp một hồi, chịu không nổi nữa, ngồi xổm trên mặt đất nôn ra ngoài.
"Thật kinh tởm." Sầm Trà ghê tởm bịt mũi, tránh xa anh ta.
Cả người Hạ Bồi run lên, mềm nhũn ngã xuống đất, "Bên ngoài có người chết, máu văng khắp nơi, cậu còn ở trong phòng hưng phấn thủ dâm."
Sầm Trà đã đúng, Hạ Bồi thực sự đang giả ngu.
Anh không thể chịu đựng được tác động đẫm máu, cố gắng hết sức để kìm chế cơn nôn mửa của mình, người chết sống cùng phòng với anh, con quỷ dụ cậu ấy chết đang ở bên cạnh anh.
Đôi lông mày xinh đẹp của thiếu niên cau lại, "Bọn mày làm sao đều có phản ứng này? Tao hận chết, chỉ có anh trai mới cùng tao vui vẻ, sau đó cùng tao giao tình."
Nhắc đến anh trai mình, đôi mắt của Sầm Trà đầy cô đơn mà cậu thậm chí không nhận ra.
"Anh trai cậu cũng bất bình thường như cậu vậy." Hạ Bồi đã có được câu trả lời chắc chắn từ lời nói của mình.
"Anh trai mới không có, anh trai là tốt nhất." Khi Sầm Tra nói về vị anh trai này, hình như vẫn có chút tự hào. Chỉ là ánh mắt thiếu niên trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, "Nhưng là, tao chán ghét mày nói như vậy."
Hạ Bồi đã chạy ra ngoài, hoặc anh không muốn ở lại với Sầm Trà thêm một giây nào nữa.
Từ lúc này trở đi, anh ở cái phòng bệnh khác không trở lại, bác sĩ cho rằng anh sợ sống sợ chết, cũng không nói lời nào, chính là ngầm đồng ý.
Sầm Trà không quan tâm đến việc khám phá lý do tại sao anh ta giả ngu để nhập viện, cậu chỉ biết rằng cậu muốn giết người này và khiến anh ta biến mất mãi mãi.
Thứ không thể thiếu nhất trong bệnh viện tâm thần là thuốc hướng thần, Sầm Trà chỉ cần bí mật cho Hạ Bồi uống vài viên thuốc ngủ, người này sẽ chìm vào giấc ngủ và trở thành một con cừu non chờ bị cậu làm thịt.
Hơn nữa, trong phòng của Hạ Bồi, có một lọ thuốc hướng thần này, có thể dẫn đến tử vong nếu dùng quá liều.
Biểu cảm của Sầm Trà lúc đó hẳn là rất dịu dàng, bẻ răng anh ra, đưa viên thuốc vào miệng, đổ một lượng nước nhỏ rồi ngậm miệng lại.
Hạ Bồi vô thức nuốt thuốc vào miệng.
Ngay cả khi anh nhận ra điều gì đó, anh cũng không thể tỉnh dậy dưới tác dụng của thuốc ngủ.
"Tao thậm chí còn không cho anh trai tao ăn như thế này, mày được a."
Thiếu niên thấp giọng lẩm bẩm, lặp đi lặp lại mấy lần, cho đến khi uống hết lọ thuốc hướng thần, sau khi xác định không để lại chứng cứ, mới rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Bồi đã chết, trên mặt đất còn có một lọ thuốc rỗng, người ta nói rằng anh ta chết vì dùng thuốc hướng thần quá liều.
"Thật đáng tiếc làm sao có thể uống nhầm thuốc."
"Mấy ngày trước không phải đã chết một người sao?"
"Có lẽ đó là một con ma."
Sầm Trà quay lưng bỏ đi, băng qua đám đông.
Khóe miệng cong lên như quỷ mị, "Tôi sẽ mang đến bất hạnh."
.
.
"Em đang nói về cái gì vậy?" Sầm Hạc vặn lại, "Đó không phải là bất hạnh. Đó là may mắn lớn nhất của anh khi có em bên cạnh. Anh không thể sống thiếu em."
"Hừm..." Sầm Trà gật đầu, kể xong lại bị anh trai bịt miệng, hôn thật sâu.