"Ha ha ha ha ha ha." Sầm Trà hoàn toàn bị chọc đến cười không nổi, nép vào lòng Sầm Hạc, cười không ngừng.
Tiếng cười điên cuồng phát ra tứ phường, lan khắp tòa nhà.
Cậu đã nghe thấy gì? Anh trai tốt của cậu thực sự đã giết một ai đó.
Sầm Hạc biết những gì Sầm Trà thích nghe, hơn thế nữa, làm thế nào để làm cho cậu hạnh phúc.
Chỉ cần Sầm Trà cười, Sầm Hạc cũng sẽ hạnh phúc, tất cả những gì hắn đã làm này đều đáng giá.
"Anh trai, anh làm sao có thể..." Sầm Trà rốt cuộc cười xong, thanh âm run run, nhưng còn chưa nói xong, Sầm Hạc đã dùng ngón trỏ của hắn áp lên môi, ngăn cản cậu nói tiếp.
" Anh sẽ nói với em tất cả những gì em muốn biết khi về nhà, được chứ?"
"Ừm, nơi này cũng phát sinh rất nhiều chuyện thú vị a ." Sầm Trà gật gật đầu, nhìn lại lần cuối cùng mình ngủ nửa năm trên giường, môi răng khẽ cọ một cái. Không phải miễn cưỡng, mà là, cậu nóng lòng muốn cởi quần ngay lập tức cùng anh trai làm tình trên chiếc giường này.
Sau khi cấm dục quá lâu, Sầm Trà đã phản ứng lại, Sầm Hạc cũng vậy.
Thân thể đã quen đụng chạm lâu ngày trở nên mẫn cảm, đụng chạm một chút không chịu nổi sẽ sinh ra dục vọng.
Bọn họ đều nhẫn nại.
"Xin lỗi, anh đã luôn muốn cho em một gia đình hoàn chỉnh."
"Bây giờ chỉ có hai chúng ta sống cùng nhau."
Mặc dù Sầm Hạc nói những lời xin lỗi, nhưng trong giọng điệu của hắn không có lời xin lỗi mà có một loại giải thoát và nhẹ nhõm, "Anh đã che đậy đủ rồi, chúng ta rõ ràng là người yêu của nhau, sao lại phải yêu đương vụng trộm chứ ."
" Anh trai ở đâu, em ở đấy." Sầm Trà không quan tâm đến cuộc sống của người khác hay cuộc sống của chính mình, ngoại trừ anh trai, cậu chỉ muốn anh trai mình.
"Đi thôi, về nhà thôi." Sầm Hạc ôm eo Sầm Tra thân mật đi ra ngoài, để lại những người đứng xem ngơ ngác đứng đó.
"Anh à, em có thứ này muốn anh xem." Sau khi ra ngoài, Sầm Trà mang Sầm Hạc đến cầu vượt cách bệnh viện không xa.
Vị trí ở đây cao, có tầm nhìn bao quát các tòa nhà khác nhau.
"Hả?" Sầm Hạc nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy gì đặc biệt.
"Chờ một chút, anh ơi." Sầm Trà từ phía sau ôm lấy Sầm Hạc, lẳng lặng chờ đợi thời khắc đó đến.
Sau khi họ rời đi, không có cách nào để biết rằng có đủ loại lời nói và cuộc thảo luận khó coi trong bệnh viện.
"Đứa nhỏ nằm viện đã nửa năm, cũng không có phát bệnh, lần này thật đáng sợ."
"Dưới công chúng không biết tự kiềm chế, thật sự rất vô liêm sỉ, mặt mũi bị ném ra ngoài hết rồi."
"Nhìn dáng vẻ của bọn họ, thật giống nhau, loạn luân a."
"Nếu tôi sinh ra những đứa trẻ như vậy, tôi sẽ đánh chết chúng."
"Nếu đấy là tôi, tôi sẽ rất xấu hổ."
Nhưng những người này có lẽ đã quên rằng thứ không thể thiếu nhất trong bệnh viện tâm thần chính là bệnh án tâm thần.
Một mùi cay nồng như thiêu đốt tràn ngập không khí, những người xem đang nhàn nhã nói về người khác một giây đột nhiên rơi vào trong biển lửa, liều mạng chạy trốn đến lối ra.
Đám đông kéo đến, lối đi bị chặn. Người bóp người, người giẫm lên người.
Họ đang đau đớn, họ đang gào thét, giống như luyện ngục.
"Tặng cho bọn họ pháo hoa đẹp nhất."
Phản chiếu trong con ngươi của Sầm Hạc là ngọn lửa màu cam tuyệt đẹp, chúng nhấn chìm toàn bộ tòa nhà, khói đen cuồn cuộn bao trùm bầu trời.
-----Ác quỷ hư không , mang đến cái chết và thảm họa cho thế giới.
Sầm Trà hưng phấn nhìn kiệt tác của mình, giang rộng hai tay, hơi ngẩng đầu, khép hờ hai mắt, "Em đã trở lại, anh trai."
Với máu khắp người và vô số sinh mạng trên tay.
Sầm Hạc ôm cậu vào lòng, hôn cậu say đắm giữa màn pháo hoa.
"Khung cảnh hiếm thấy, rất đẹp."
"Mừng trở lại, em trai, tình yêu của anh."
6: Thảm đỏ
Nếu bạn yêu một kẻ điên hay một con quỷ, bạn cũng sẽ biến thành loại người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nhưng không sao cả, tôi sẽ nuông chiều những điều vô nghĩa của em và chiều chuộng em.
---- Sầm Hạc.
Trong gian phòng kỳ quái, chung quanh không có cửa sổ, vách tường làm bằng gạch, giống như phòng tắm phiên bản phóng to.
Một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên bị trói vào ghế, tay và chân của họ bị trói bằng dây thừng, một sợi xích sắt được buộc vào một chiếc vòng sắt quanh cổ họ, đầu kia được nối với một ống sắt.
Đứng trước mặt họ là một nam thanh niên mặc áo phẫu thuật, đeo găng tay cao su dùng một lần, cầm một chậu nước dội lên người những người đàn ông và phụ nữ trung niên đang bị trói.
Bị nước lạnh kích thích, hai người đang hôn mê tỉnh lại, phát hiện mình đã bị trói, sau này còn nhớ rõ sợ hãi, khi nhìn thấy thiếu niên trước mắt, bọn họ không khỏi kinh hãi.
Người đàn ông trung niên hét lên: "Sầm Hạc, mày đang làm gì vậy? Hãy để bọn tao đi."
Người phụ nữ trung niên còn lại chất vấn: "Làm sao mày biết nơi này?"
"Mấy người nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu giấu được tôi có phải hay không? Kì thật, Sầm Trà đã nói với tôi mọi thứ ngay từ đầu." Sầm Hạc nhún vai, "Tôi muốn cái gì cũng thật rõ ràng rồi, ba, mẹ thân mến, có thể nói cho tôi biết em trai tôi đang ở đâu không?". Hắn phớt lờ tiếng la hét của cha mẹ nuôi, nhìn cha mẹ nuôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Người đàn ông trừng mắt, "Sao mày có thể đối xử với cha mẹ mình như vậy, mày có biết mình đang làm gì không?"
"Bọn tao nhận nuôi mày, mày nên biết ơn, không phải. . . " Thanh âm nữ nhân nhỏ dần, trong lòng dâng lên một loại sợ hãi, nàng nghĩ đến một kết quả kinh khủng nhất.
Lời nói của hai người không có tác dụng gì trước mặt Sầm Hạc, cái loại trái tim đạo đức chó má này, vì em trai mình, Sầm Hạc đều có thể không có, hắn chỉ tập trung vào vấn đề của mình, "Hỏi ông, nói cho tôi biết em ấy đang ở đâu."
"Tao bị bọn mày lừa lâu như vậy, nguyên lai hai bọn mày giống nhau, đều biến thái." Nam nhân nhổ nước miếng, hung ác nói: "Có chết tao cũng không cho mày gặp lại nó."
Thanh niên nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, "Thật là, tôi muốn xem ông có thể cứng miệng như vậy được bao lâu."
Hắn cầm lấy trường đao bên hông, nghịch ở trong tay, từng bước một đi tới gần hai người, mài sắc lưỡi dao phản xạ ra bạch quang, "Như vậy, chúng ta bắt đầu từ đâu trước?"
Người đàn ông và người phụ nữ đồng thời nuốt nước bọt, nhưng họ chưa kịp nói gì, con dao rựa đã dễ dàng cắt đứt nửa bàn chân của người đàn ông, lưỡi dao nhuốm đầy máu đỏ.
"A--"
"Trượt tay."
Người đàn ông hét lên đau đớn, nhưng thiếu niên chỉ thờ ơ nhìn kiệt tác của mình: hắn chém nhiều quá, lẽ ra hắn phải chặt từng ngón chân của đối phương.
Không nghĩ tới Sầm Hạc sẽ động thủ thật, ít nhất trong nhận thức của người đàn ông và phụ nữ, Sầm Hạc không phải là người như vậy, "Mày có biết mày đang làm gì không? Sao mày có thể làm chuyện như vậy ." Cho đến tận bây giờ , họ vẫn không thể tin được .
Từ tám đến mười sáu tuổi, Sầm Hạc luôn cư xử bình thường, có tư cách và học thức xuất sắc, có nhiều bạn bè. Hắn và em trai Sầm Trà giống như những người đến từ hai thế giới.
Ngay cả khi hai người bị bắt gặp trên giường, họ đều cho rằng đó là lỗi của Sầm Trà, "Làm sao có thể, làm sao có thể như thế này."
Sầm Hạc chế giễu: "Còn nhớ tôi đã nói những gì vài ngày trước không? Chỉ cần em trai tôi trở về, sẽ khôi phục lại tất cả như ban đầu, chỉ là các người không muốn "
Vết cắt thứ hai của hắn được thực hiện, người phụ nữ nhắm chặt mắt lại. Chỉ là không có đau đớn như mong đợi, lưỡi kiếm dừng lại trên sàn nhà bên cạnh người phụ nữ.
Một bàn tay đeo găng tay cao su màu trắng đỡ lấy cằm của người phụ nữ, "Mẹ, em của con đâu, mẹ nói cho con biết được không?"
Người phụ nữ giống như một quả bóng xì hơi, giọng nói không còn vẻ nghiêm khắc thường ngày mà trở nên suy sụp và yếu ớt, "Được, để tao nói cho mày biết. Xin mày để bọn tao đi, mày có thể trả lời tao một câu được không, mày và Sầm Trà chính là giống nhau phải không?"
"Mau nói cho tôi biết, em ấy ở đâu?" Ngón tay của Sầm Hạc bóp mạnh đến nỗi quai hàm của người phụ nữ bị đau.
"Ở bệnh viện tâm thần." Người phụ nữ báo danh sách địa chỉ và phương thức liên lạc ở đó.
Sầm Hạc quay người bước ra ngoài, không lâu sau hắn quay lại. Lại nhấc thanh đao đẫm máu lên, "Như thế nào, cho rằng tôi sẽ không giết chết mấy người sao? Vì em trai, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì. Các người đã hết tác dụng, tạm biệt. À, đúng, vấn đề đó, tôi và em trai không giống nhau. Tôi vẫn luôn bình thường."
Mặc dù hắn có một nhân cách bình thường, nhưng hắn đã sớm vặn vẹo và sa đọa.
Con dao của hắn cứa vào đầu người phụ nữ, máu chảy ra nhiều, người phụ nữ tử vong tại chỗ. Lưỡi kiếm mắc kẹt trong hộp sọ, không thể đi xa hơn nên Sầm Hạc đành phải rút nó ra.
Dịch não tủy trộn lẫn với máu chảy ra từ vết nứt, cơ thể bị trói vào ghế mềm nhũn ra.
Người đàn ông đau đớn đến mức nửa mê nửa tỉnh đã bị Sầm Hạc cắt cổ, máu phun ra bắn lên đôi má xinh đẹp của Sầm Hạc, tôn lên làn da vốn trắng nõn trở nên vô cùng quyến rũ.
Sau khi lấy mạng hai người, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, có lẽ là bởi vì nhìn thấy quá nhiều cảnh máu me nên lần đầu tiên giết người của hắn cũng không cảm thấy khó chịu.
Trước đó, Sầm Hạc chưa bao giờ hiểu tại sao em trai mình lại thích những thứ đẫm máu này. Nhưng khi hắn tự tay ra tay giết người, đối phương liền bị giết như kiến, máu chảy đầm đìa. Trong lòng hắn có một loại cảm giác đặc biệt, tựa hồ cũng có chút hiểu được, loại cảm giác đó là kích thích.
Con dao rựa trong tay người thanh niên không dừng lại, hắn lần lượt chặt xuống, xẻ thịt, chặt xương, máu tươi phun ra.
Sau khi kìm nén nó quá lâu, hắn đã theo đuổi kiểu phấn khích tột độ đó.
Vừa điên vừa bệnh.
Cho đến khi cánh tay tê liệt, cha mẹ nuôi chết không còn thấy hình hài con người.
Máu nhuộm hắn thành một người máu, nhuộm đỏ chiếc găng tay cao su trắng tinh, không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái xác đã bị băm thành thịt thối, xương, mỡ, nội tạng, cơ bắp đều trộn lẫn với nhau, không phân biệt được đâu là đâu.
Ngoại trừ cái đầu tương đối hoàn chỉnh thấm đẫm máu, trông vô cùng gớm ghiếc. Sầm Hạc nhặt nó lên và đặt nó lên bàn.
"Thưa bố mẹ."
"Vỗn dĩ con không muốn như vậy."
"Vì các người bức con"
"Tại sao phải đi tới một bước này?"
"Con đã cho các người rất nhiều cơ hội, tại sao các người không biết quý trọng?"
Máu trên mặt đất mở đường cho hắn, giống như một tấm thảm đỏ, Sầm Hạc đi trên đó, giẫm lên xương, đi đến nơi em trai mình đang ở.