"Nơi đây đã bị quỷ trận bao phủ, linh khí ảnh hưởng, đại nhân có biết kẻ đó không?" Lý An Đăng thành thật hỏi, đương nhiên hắn muốn nhắm đến là Hoàng Diệp.
Hiện tại Hoàng Vân không còn, Hoàng Diệp mất một bàn tay, đây là cơ hội để ngăn cản hắn ta.
Sơn Thần khỉ lông vàng gật gật đầu. "Ta biết, hắn ở trong vùng núi này, chắc chắn biết! Có chuối không?"
Lý An Đăng lấy ra một quả chuối vàng tươi giao đến, có lẽ đã chuẩn bị từ trước. Sơn Thần khỉ lông vàng nhận quả chuối, thuần thục kéo ba mảnh nhỏ, thọc vào miệng cắn một cái, hai mắt sáng lên.
Sơn Thần ưa chuộng trái cây, ngược lại đại kỵ với thịt cá, nguyên nhân là có bản tính yêu thương động vật, không thích người ta dâng đồ cúng tế.
Sơn Thần khỉ lông vàng ôn tồn nói. "Một người tên là Hoàng Diệp, tướng tá như con lợn rừng vậy! Kẻ này biết một chút cổ thuật, tính cách nham hiểm..."
Lý An Đăng vội cắt ngang lời nói. "Đại nhân, ta không cần biết quá trình đâu!"
"Thật ngại quá!" Sơn Thần khỉ lông vàng nói, giơ lên giỏ chuối rũ rượi.
Lý An Đăng đặt cả nảy chuối vàng xuống trước mặt Sơn Thần khỉ lông vàng. "Đại nhân, đừng gấp!"
Sơn Thần khỉ lông vàng tiếp tục bứt một quả chuối, ta lột ta lột, bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm. "Hiện tại còn một thứ gọi là 'Tu La Vu Yêu', do Hoàng Diệp điều chế!"
"Là Vu Yêu, là ai?" Lý An Đăng gấp hỏi.
"Là Hoàng Vân đã chết!" Sơn Thần khỉ lông vàng bẻ thêm một quả chuối.
Lý An Đăng ngẫm nghĩ, tiếp tục hỏi. "Trong thời gian ngắn như vậy đã làm nên Vu Yêu sao?"
"Bởi vì hồn phách của Hoàng Vân không còn, thân thể không có thứ gì kháng cự lại yêu khí! Tốt nhất mau tìm hắn đi, động vật trong núi bị hắn bắt đi khá nhiều rồi!"
Xung quanh Sơn Thần khỉ lông vàng đã đầy vỏ chuối, tung ra nắm tay có chứa một số bụi đất. "Đây là dấu chân của Hoàng Diệp, đại sư có thể dùng đi tìm hắn!"
Lý An Đăng xoè tấm vải đỏ nhỏ nhắn hứng lấy bụi đất, cẩn thận gói lại bỏ vào ba lô. "Đại nhân, ăn như vậy... Không tức bụng sao?"
Sơn Thần khỉ lông vàng ném vỏ chuối, nhìn chuối nải chuối chỉ còn cái cuồi. "Ừm, hai trăm năm rồi chưa ăn, chỗ này chuối cũng khan hiếm!"
Lý An Đăng có chút thở dài. "Đại nhân không ngăn lại sao? Không lẽ lại sợ Vu Yêu?"
Sơn Thần khỉ lông vàng rời đi, cái đuôi khẽ đưa lên, ngoái đầu lại. "Ít ra Hoàng Diệp làm ác, sát sinh quá nhiều, hiện tại còn đang mắc bệnh da liễu. Đại sư cứ thong thả diệt hắn!"
"Đa tạ đại nhân nhắc nhở!" Lý An Đăng nói, nhìn theo Sơn Thần khỉ lông vàng nhảy xuống vực thẳm như đi tự sát.
Rõ là sợ Vu Yêu.
"Đại sư an tâm, đến đó ta cho sơn binh đến hỗ trợ!"
Đi rồi, dưới núi vọng lại âm thanh Sơn Thần khỉ lông vàng. Lý An Đăng đưa cánh tay chào tạm biệt. "Ta mong là không phải khỉ con!"
Hắn tự dọn dẹp tàn cuộc, quay trở lại, mọi người cũng đang rất hiếu kỳ.
Bắt đóng củi khô, dùng bùa đốt lửa, tất cả vây quanh lấy hơi ấm. Lúc này đã đói bụng, bác Năm lấy ra bếp nướng một ít thịt. Trong lúc chờ đợi, mọi người chia nhau đồ hộp dùng tạm.
Lê Yến Xuân cạnh bên Lý An Đăng nói. "Khi nãy nhìn anh rất cảm xúc, không biết Sơn Thần nói cái gì? Anh có thể nghe được tiếng khỉ sao?"
Hắn giật mình nói. "Thật ra thì giữa tôi và thần linh đang giao tiếp, nghe tiếng người mới phải!"
Nhìn quanh mọi người, hắn cũng muốn thông báo cho tất cả biết một điều. "Chúng ta sắp sửa đụng phải một thứ gọi là Tu La Vu Yêu! Người mang huyết thống cổ sư nằm trong vu tộc, nếu được tiếp xúc nhiều với yêu khí sẽ trở thành Vu Yêu.
Thật không nghĩ đến Hoàng Diệp đánh tan hồn phách của Hoàng Vân, quả là tàn ác! Còn về phần tại sao là Tu La, trưởng lão đây biết rõ!"
Hắn nhìn Bất U, Bất U nhẹ nhàng tiếp lời. "Trong phật môn có một loại danh sách là « Bát Bộ Chúng», gồm tám loại phi nhân, Tu La là một trong số đó. Những người có tính cách giết chóc quá cao, đến khi chết thì hận ý chiến ý dũng đọng, hồn phách sẽ hoá thành Tu La, không còn là con người nữa.
Nhưng mà bần tăng không hiểu, nếu như hồn phách không còn, sao lại là Tu La? Bằng không, hẳn tạo ra một cái 'Tu La Trường' ở nhân gian!?"
Lý An Đăng đồng cảm. "Có thể tạo nên Huyết Trì ở nhân gian, việc tạo thêm một Tu La Trường cũng có thể! Bất quá thời gian yêu khí tiến vào thân thể cần lâu hơn, chúng ta phải tranh thủ!"
Bác Năm tắt bếp, xen vào. "Cổ sư có những phương pháp luyện thuật rất nhanh, nhất là đối với thân thể con người, so với đạo pháp chính tông còn nhanh gấp mười lần!"
"Vu Yêu tương truyền có sức mạnh lớn, lại trở thành Tu La, nếu thật như vậy sẽ phiền phức lớn!" Lý An Đăng rơi vào khoảng không nói, liếc qua Bất U. "Phật môn là khắc chế đối với quỷ yêu, trưởng lão có phương pháp gì không?"
Bất U nhớ lại nói. "Cũng có, lúc bần tăng về, phương trượng đã giao lại pháp bảo!"
Tiểu Mai tỏ ra hứng thú. "Chùa của trưởng lão có lớn không?"
"Không tệ, khuôn viên trăm dặm không có nhà!"
Bất U đáp, khiến cho Tiểu Mai "Ồ" lên một cái.
"Chỉ có bần tăng cùng sư phụ ở đó!"
Để cho Tiểu Mai không còn ngơ ngác, Lý An Đăng nhìn Bất U nói. "Trưởng lão có dấu hiệu gì nhận biết Tu La không?"
"Có câu 'Mắt đen Dạ Xoa, mắt đỏ Tu La', có thể nhìn mắt mà phán đoán!"
Nghe tới nghe lui, Lê Yến Xuân buồn bực, khoé miệng nhẹ nhàng phủi xuống. Cuộc nói chuyện vô cùng khô khan, cô bèn nói. "Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu? Leo núi không?"
Tiểu Mai có vẻ sợ độ cao, lui về đằng sau. "Ăn no rồi, tôi xin ngủ trước!"
***
Binh minh khẽ nhấc bình minh qua, núi đầy sương khói núi đầy hoa.
Cục Than thè lưỡi chạy nhảy tung toé, chạy sang bên này, lại chạy sang bên kia. Trời sáng rồi, chó thường mang rất nhiều năng lượng.
Tiểu Ngọc dựa sát vào vách núi, cắp mắt lười biếng mở ra, sau đó nhắm lại tiếp tục ngủ.
Năm người dần chui ra khỏi lều. Lý An Đăng tham lam hít thở không khí, sau đó lại khởi động Thái Cực Quyền.
Họ cầm chút bánh kẹp xúc xích đi đường, bắt buộc hạ xuống núi lấy thêm vật dụng. Vả lại nhìn xem con xe có còn nằm ngay đó hay không. Mặc dù núi khá vắng người nhưng cẩn thận trên hết.
Mãi cho đến dưới chân núi, bọn họ ngồi lại nghĩ mệt, cũng may con xe còn giữ nguyên một chỗ.
Lê Yến Xuân phát hiện một khu rừng nhỏ bên cạnh, có nhã hứng vào trong tìm quả rừng. Nhưng bên trong rừng lại rất bí hiểm, cô có cảm giác không an toàn, nói nhỏ với Lý An Đăng. "Tôi định vào rừng tìm thức ăn, anh có muốn đi cùng không? À, có thể tìm thêm chút nấm!"
Không cần phải suy nghĩ vẩn vơ, Lý An Đăng luôn sẽ chọn lọc tự nhiên đồng ý, đi theo làm hộ hoa sứ giả.
Hai người bắt đầu tách khỏi đám đông, vượt địa hình rừng. Rừng này lá xanh vô cùng nhiều, đến mức không thấy đầu gối của nhau.
Dăm ba bước chân, Lê Yến Xuân nghe được tiếng suối chảy. Cô liền chạy đến, một con suối trong veo, mực nước dâng lên tầm một mét.
Cô tự ngửi bản thân, cau mày nói. "Hôi quá, tôi phải đi tắm!"
Nghe được "đi tắm", Lý An Đăng hưng phấn nhìn qua. "Đúng rồi, tôi cũng chưa tắm!"
Lê Yến Xuân chán ghét nhìn hắn. "Không thể tắm chung, tôi tắm trước!"
Hắn nhìn qua nhìn lại, tìm một mõm đá ngồi lên cạnh bên suối.
Lê Yến Xuân khoát khoát tay dưới dòng nước, sau đó quay lại, tỏ ra không dễ chịu. "Nè, định nhìn tôi tắm hay sao? Lui ra một chút!"