Sơn thôn vắng vẻ, giờ phút này thôn dân đã rơi vào ngủ say, xa xa chỉ còn nghe tiếng chó sủa. Tại nhà ông Bá, một đội âm công không ngại đường xa từ dưới trấn lên hỗ trợ, thu xếp hai quan tài này.
Tại khu vực muốn tìm âm công thì không có, bình thường nhà ai có người chết, bà con một tay hỗ trợ làm đám tang. Nhưng lần này chuyện hệ trọng rồi, ông Bá cho con trai xuống núi tìm, kết quả một giờ đồng hồ quay trở lại.
Bác Năm có cách xen vào, với độ tuổi và kinh nghiệm, gia đình ông Bá rất tin tưởng. Hơn nữa trong nhà xảy ra tai vạ trong thời điểm này, quần chúng ăn lễ bỏ về hết khiến cho họ rất cô đơn. Đột nhiên xuất hiện một bác Năm mở miệng cứu giúp giống như làn nước mát đổ xuống.
Ông Bá dẫn bác Năm ra xem mộ vị, ông Bá nói. "Lúc tôi chôn con gái cũng đã nhờ thầy phong thủy xem chỗ này, nói là rất tốt!"
Bác Năm nhìn xuống đồng ý. "Đúng là tốt!"
Chuẩn bị thổ táng, bác Năm gọi người hạ quan tài xuống. Ông Bá không thuận tình có chút nhăn mặt nói. "Thầy... Quan tài khiêng đi giữa đường để cho chạm đất... Không kiêng cử gì sao?"
"Hồn không còn ở đây kiêng ai bây giờ?" Đương nhiên bác Năm không có nói như vậy, mở miệng nói. "Không sao đâu, chúng ta có mục đích họ sẽ thông cảm!"
Ông Bá đưa ánh mắt phía trên quan tài, tưởng tượng con gái mình ngồi đó, như muốn nói hãy thông cảm. Ông cho hạ quan tài, quan tài nhẹ nhàng đặt xuống đất, bác Năm nói. "Lấy cho tôi ít tóc trong thi thể!"
Người ở thôn vốn tin quỷ thần, tránh việc cho người ngoài lấy vật gì liên quan thân thể ở trong nhà, lại còn là thi thể người thân, ông Bá không ngoại lệ ấp úng.
Bác Năm thở dài, bộ mặt ngoại thế cao nhân nói. "Có phải ông đã thấy con gái mình rồi chứ? Tôi ở đó cũng thấy, hai người yên tâm, sau khi tôi đưa con bé đi đầu thai, kiếp sau nhất định sống hạnh phúc hơn!"
Bác Năm đơn giản an ủi, mà như chạm đến trái tim bậc cha mẹ, ông Bá càng thêm mấy phần hối hận. Bác Năm lại nói. "Kiếp này không có duyên với nhau, gia đình hãy mong kiếp sau con bé sinh ra một nơi thật tốt, nếu còn lưu luyến sẽ khiến con bé nhớ mãi, không thể đi được!"
Ông Bá gật đầu. "Vậy thầy có cách, mong thầy giúp chúng tôi! Nhưng, Tú Đào nhà tôi đi đã bảy ngày, tôi sợ..."
Bác Năm xua tay, cũng có chút kinh nghiệm. Theo như thầy phong thủy thì chỗ đất này tốt, thứ hai trước đó quỷ tân nương có oán khí nặng, e là thi thể chưa phân hủy.
Nắp quan tài hé mở, khiến tất cả nhìn vào lạnh gáy, Tú Đào nhắm mắt nằm bên trong vẫn xinh đẹp, làn da chưa có dấu hiệu biến đổi.
"Xem như bậc ba mẹ làm chuyện cuối cùng cho con mình, lấy một ít tóc đi!" Bác Năm khẽ nói.
Ông Bá mới tìm một cây kéo, nhìn Tú Đào bên trong mà lòng xúc động. Nhưng nhớ lời bác Năm, ông Bá kìm nén, cắt một lọn tóc nhỏ.
Bác Năm nhận lấy tóc, cho người đóng nắp quan tài, tiếp tục thổ táng như bình thường.
"Thầy, còn bên kia!" Ông Bá lại gần nói, ý đang hỏi về quan tài nằm ở góc bên kia, của người thanh niên xấu số, danh tính còn không biết.
"Ông cảm thấy phần đất này còn trống chỗ nào không?"
Ông Bá vội lắc đầu. "Không thưa thầy!"
"Vậy thì ở đâu mang trả về chỗ đó!"
Sắp rời đi, ông Bá lấy ra một bao giấy gói cọc tiền bên trong, dúi vào tay bác Năm. "Thầy, đây là chút lòng thành của gia đình chúng tôi, mong thầy nhận cho tôi an lòng!"
"Tôi chỉ thấy hoàn cảnh gia đình như vậy, mới tiện tay cứu giúp, không có vấn đề lớn!" Bác Năm nói, sau đó nhét tiền bên trong áo. "Tôi lo hương hoả vậy!"
Bác Năm đi khỏi trong sự ngơ ngác của ông Bá. Cạnh bên là con trai ông ta. "Ba, thế nào?"
"Vào phòng xem mẹ mày chứ thế nào?"
Sơn thôn vắng vẻ, gió lạnh thổi lên như than khóc.
"Ba, mẹ, hai người ở lại sống thật tốt!"
Tú Đào xuyên qua tà áo dài màu đỏ tươi, hai bên thêu rồng thêu phượng, hoàng kim lấp lánh, chân đạp giày thêu màu đỏ, đầu đội tấm khăn mỏng màu đỏ, cả người một màu đỏ tươi tắn.
"Đi thôi!" Bạch cốt tinh xinh xắn nâng lên bàn tay Tú Đào.
Lúc này một nhóm tiểu quỷ cười rôm rã bay đến, trên vai cõng theo chiếc kiệu hoa. Bạch cốt tinh xinh xắn dắt Tú Đào lại gần, Tú Đào nhẹ nhàng ngồi lên kiệu.
"Đến giờ rước dâu rồi!" Bạch cốt tinh bay lên trước, mấy tiểu quỷ vác kiệu khỏi mặt đất, cười nói âm ĩ bay đi.
Theo sau là một đám tiểu quỷ xếp thành hàng dài, đứng san sát nhau, đứa cầm chiêng, cầm trống, đứa cầm kèn, nổi lên sự sôi động. Âm thanh tiếng kèn tiếng trống náo nhiệt, đan xen không bài vở.
Một đám rước dâu phiêu dật trong đêm, thật đông đúc, vui vẻ, đầy sự may mắn. Nhưng ai mà nghĩ đến đây là một cái đám cưới quỷ.
Đằng trước.
"Đời người... Đám cưới, đến đám tang, rồi lại đến đám cưới, thật khó lường!" Bất U trên xe bò nói, hốt một nắm tiền giấy ném qua bên phải.
"Cũng phải! Ít ra bọn trẻ bây giờ may đấy, ta còn chưa có được cái đám cưới nào!" Bác Năm có chút hồi tưởng, ném tiền giấy qua bên trái.
Lê Yến Xuân và Tiểu Mai phía sau lầm rầm với nhau. Trong đám cưới không phải có đồng nam đồng nữ rải hoa sao, nhưng đây là tiền giấy. Trọng yếu nhất đồng nam đồng nữ có chút già cõi.
Lão phu xe nhìn lên bầu trời, muốn kêu cứu. Ta chở khách nha, tại sao biến thành như thế này, khi nào mới được về nhà đây.
Xe bò mở đường đi qua, tiếp theo là Ngưu Đầu và Mã Diện to lớn theo sau. Cả hai cầm trên tay mỗi một cái đèn lồng đỏ, trên bề mặt dán lên Song Hỷ.
Mã Diện định nói cái gì, đưa đầu qua, không may cái mồm ngựa lại trúng sừng trâu. "Ui!"
Ngưu Đầu liếc mắt. "Hừm!"
Mã Diện xoa xoa miệng nói. "Ngưu ca, chúng ta làm đám cưới cho quỷ có ổn không? Dù sao ta cũng khá nổi tiếng trong giới giang hồ!"
Ngưu Đầu nói. "Nói nhỏ thôi, dù sao cũng đang rảnh mà!"
Hai người khổng lồ qua, kiệu hoa rước dâu tiếp bước, tổ đội kèn trống nối đuôi thành hàng dài, đi xuyên qua cánh rừng. Ánh đèn đỏ quỷ dị lung linh như đàn đom đóm trong đêm, tuy nhiên con người chẳng thể nào thấy được.
Có những niềm vui, khi xảy ra quá muộn lại không biết chia sẻ cùng ai...
"Đại sư, được không? Tôi thấy hơi xôn xao!" Một quỷ hồn bay trên cao, tay nắm dây pháo đỏ thả xuống.
"Đây đều là giả, đừng sợ!" Lý An Đăng nói, sau đó nghĩ lại, nói như vậy đồng nghĩa nói chúng cũng là giả sao. "Đây không nổ lớn như pháo của người làm ra, đừng sợ!"
Trước mắt hắn chỉ có hai mươi ba vong hồn bay lơ lửng, cũng tức hai mươi ba dây pháo. Hắn không thể hiểu, tụi này biến ra pháo nhưng lại sợ với chính mình.
"Cô dâu tới!"
Bạch cốt tinh xinh xắn lao vọt ra tiếp theo âm thanh. Lý An Đăng quay lại, cảm thấy cô ta là một bà mai mối chuyên nghiệp.
Tiếng kèn trống cũng đến. Lý An Đăng hô lên "Cho nổ", lập tức "Bụp bụp bụp bụp..."
Pháo nổ văng tung toé, nhưng quỷ hồn vừa giữ pháo trên tay vừa bay lượn tránh né, thật không biết tránh chỗ nào.
Đợi cho cỗ xe bò đi đến, rẽ sang một bên. Nữa là Ngưu Đầu Mã Diện, từ khoảng trống giữa hai bên hông, tiểu quỷ mang kiệu đến.
Lý An Đăng kéo ra thau đồng đặt trên mặt đất, ném tiền giấy vào nhóm lên ngọn lửa.
Dừng kiệu, bạch cốt tinh xinh xắn đưa cô dâu Tú Đào bước xuống. Lý An Đăng chỉ vào thau đồng. "Bước qua cho may mắn!"
Hắn tự cảm thấy tổ chức lễ cưới như thật.