Đầu tàu, gió lạnh từng đám theo chân con tàu chậm nhịp lơ lửng trôi trên mặt nước. Điểm qua một đoạn thời gian mà họ vẫn chưa biết làm thế nào cho con tàu hoạt động. Nguyên nhân là có một đám thủy thi đang bu trước đầu tàu, bơi đầy phía bên dưới như những đàn ký sinh bám dính nó.
Ba người quan sát vào mực nước. Dường như mặt nước sông đang dần dần tăng cao, thủy thi tràn lên rất nhiều. Lúc này những cái thây ma gớm riết đã có đường qua hai bên tàu.
Trương Thái Can nhìn mấy thủy thi như vậy, lén lút lấy tấm khăn lau mồ hôi trên trán. Đêm lạnh như vậy, lão cũng có thể đổ rất nhiều mồ hôi, thật khiến người ta khâm phục.
"Bây giờ, mình chia hai bên chặn đầu chúng!" Lý An Đăng quan sát tình hình nói. Hiện tại chỉ nhờ lão Trương Thái Can đưa con tàu về phạm vi an toàn, còn hai người chỉ biết trấn thủ làm đầu.
"Không gì! Ta lo được hết!" Lương Bình tỏ ra ngứa ngáy tay chân nói.
Lương Bình không bao giờ sợ cương thi. Với da thịt rắn chắc cùng sức mạnh vượt trội như gã, nếu không sợ dơ bẩn, có thể chơi với chúng một thời gian dài.
"Làm phiền hai vị!" Trương Thái Can nói.
Hai người một trái một phải lập tức tách ra. Âm thanh thủy thi gào thét trong gió, bất quá âm thanh như chìm sâu dưới đáy sông vang lên không rõ ràng lắm. Và chúng đã lên đến trong tàu.
Ánh mắt quét qua một lượt, Lý An Đăng không chút do dự đem thân thể trôi dạt đến. Thủy thi bị chặn lại, theo phản ứng càng điên cuồng lấn tới. Lý An Đăng rung một cánh tay, "Keng keng", con rắn toàn thân bằng sắt đen - Câu Hồn Xích lượn lờ trên tay hắn. Bàn tay huy vũ, Câu Hồn Xích gạt ngang mấy thủy thi, từng mắt xích nặng nề nhưng linh xảo tàn nhẫn chạm vào.
Những con bị đánh trúng thật không hổ là bánh nhân thịt, tứ chi vung vãi. Có kẻ bị hất văng cái đầu, không thua gì một quả bóng rỗ cứ thế ném xuống sông.
Trời càng tối, đèn tàu theo đó càng yếu với áp lực âm khí. Lý An Đăng dựng xuống ngọn đèn dầu của hắn, một giây sau, nữ hài Trường Minh Đăng bay lên soi sáng.
Nhưng mà, thủy thi dai sức và lì lọm như vậy không lẽ đã phải chịu thua. Kết quả không phụ lòng người, Lý An Đăng thấy những bộ phận của thủy thi vẫn còn sống, mấy cái tay cái chân tưởng chừng thừa thải đang dùng cách riêng của chính nó bò về phía hắn.
Nhất định là còn đọng lại hồn phách bên trong. Lý An Đăng nhảy qua một phía, vừa né tránh những đường lao đến của mấy thủy thi nguyên vẹn bên trên. Hắn dùng tay còn lại chống đỡ, Quỷ Khốc Côn rơi trên bàn tay.
Tiếp theo đó, gậy tang vạch qua, đánh những thủy thi gục ngã, pha lẫn tiếng gào khóc lộn xộn.
Lương Bình đơn giản là dùng thân hình gấp ba lần những con thủy thi gầy đói cũng như tính cách của gã: Dùng nắm đấm để giải quyết. Bất ngờ khi gã hành động rất bình thường như con người đánh nhau, ấy mà thủy thi liên tiếp đổ xuống.
Nhưng Lương Bình không phải chỉ là dạng bị thịt, công phu biểu diễn của gã rất giỏi. Những đường quyền gã tung ra thật giống với phim xi nê, kín đến nước chảy không qua.
Một thủy thi ôm lấy chân gã như đứa con đu theo bắp đùi mẹ. Gã phẫn nộ hất chân, thủy thi văng một vòng ra khỏi thuyền. Thêm một con khác lao đến. Gã dùng bàn tay kệch cỡm bóp gương mặt nó, mặc niệm chú ngữ, mặt thủy thi bốc cháy, cuối cùng chỉ còn cái đầu cháy khét bẹp dúm.
Lý An Đăng bên này đã xử lý, bên kia, Lương Bình cũng xong. Họ chưa mất mười lắm phút trọn vẹn. Nhưng như vậy chưa tính là hết, trước mắt có thể ngăn cản một phần nào của thủy thi. Nhìn lại bên dưới, thủy thi vẫn còn nhiều, không có loại hình ảnh nào có thể hình dung, cảm tưởng bọn chúng sẽ nâng cả con tàu lên.
Hai người cùng nhìn lên phía trước, Lý An Đăng trao một cái gật đầu, Lương Bình nóng vội nói. "Tôi đã xong!"
Trương Thái Can nhìn phía dưới nước, khẽ thở dài. Lão cất bước di chuyển đến sát đầu tàu, gió bạt ngược vào lão, chẻ mấy sợi râu lão qua hai bên.
"Bằng hữu, nhờ ngươi một lát!" Trương Thái Can xoa xoa cây gậy của lão, vô cùng dịu dàng nói.
Sau đó lão giơ gậy lên cao, Lý An Đăng và Lương Bình phía sau lặng lẽ nhìn. Tiếp theo thật không dám tin, "Ầm!!!", một tia sét náo động một vùng trời. Hai người thầy pháp không lạ với sấm sét nhưng cũng đủ giật mình, rốt cuộc chứng kiến lão Trương Thái Can làm phép.
Trong giới pháp sư có một thuật ngữ gọi là "chứng pháp". Thông thường, Lý An Đăng sử dụng phép thuật cũng có chứng pháp nhưng uy lực nhỏ hơn. Nếu chứng pháp xảy ra sấm sét mới mạnh, có điều không phải ai cũng làm được.
Lý An Đăng nhìn lên trời đêm, mấy giây loé sáng trôi qua, hắn cảm thấy rất là hoàng tráng. Trước đây, hắn chỉ một lần tận mắt thấy thiên lôi chứng pháp là lão sư phụ hắn - Lý Đạo. Cho đến bây giờ, đây là lần thứ hai.
Sấm sét diễn ra chân thật, đương nhiên người trong tàu liền có một phen hết hồn. Lúc này có một vài đoàn người kéo ra phía trước tham gia bao đồng.
Trương Thái Can tuy già nhưng tai mắt đều thính, gõ chân gậy xuống nền. Tức khắc một màn sương mù vây kín lấy ba người. Không đúng, sương mù giăng cả phía trước đầu tàu, người bên ngoài sẽ không thể thấy gì.
"Lạ quá! Vừa nghe trời đánh, giờ lại có sương mù?"
"Để tôi dùng điện thoại quay lại!"
Hành khách bắt đầu nhao nhao. Có vài tên bảo vệ bước ra giải toả, chẳng qua nhìn thấy sương mù giữa sông, ngay trên tàu thì họ có một chút ngớ ngẩn không thể lý giải.
Mọi việc, chỉ có người bên trong sương mù mới nắm rõ. Lý An Đăng và Lương Bình chợt thấy từ xa, một vật gì đó lướt trên sông, hướng của nó đang về bọn họ.
Cảm giác như cái đầu người?
Lý An Đăng đã nhìn ra, nửa thân trên người này bám đặc rong rêu, cẩn thận nhìn còn thấy tôm cua dính trên đó. Đầu người... Nhưng lại không giống người, có nét giống một con cá.
Đây là... Hà Bá.
Những sinh vật tu luyện dưới sông, có thể là linh hồn của người, hay những động vật đã thành tinh. Nhưng họ không phải quỷ nước, tâm tình muốn bảo vệ dòng sông nơi đó sẽ trở thành Hà Bá.
Lý An Đăng thầm nghĩ nhanh qua, nhìn lại, Hà Bá tựa như bơi ngược tư thế. Đến khi ông ta tiến gần, hắn thấy ông ta đang giãy giụa, hay là bị một vật gì lôi kéo mà muốn thoát ra. Nhưng ông không có cách thoát ra, như bị một bàn tay vô hình bắt lại.
Một màn này khiến Lý An Đăng rất kinh ngạc, liền muốn đem tinh thần ngồi xổm. Lão Trương Thái Can thật quá mạnh. Giới pháp sư có những biện pháp như cầu thần, thỉnh thần, nhưng có mấy người làm được việc... Ép thần.
Hà Bá bị lôi đụng vào tàu, ông quay phắt lên đánh nước tung toé. Có thể thấy ông ta hơi tức giận, nhưng nhìn tình huống của mình thật không phải lúc hờn dỗi. "Là ai? Gọi ta có việc gì?"
Lão Trương Thái Can nhìn xuống. "Xin lỗi xin lỗi! Tôi gấp quá! Định nhờ ngài giúp tôi kéo tàu ra chỗ khác, chỗ chúng tôi đang bị nạn!"
Đột nhiên... Trương Thái Can trượt chân, nhất thời hồn vía bay đi đâu mất. Lý An Đăng và Lương Bình còn sợ hơn, tức khắc phóng đến. Giờ phút lão ta tuột xuống, hai người kịp thời chụp lấy, kéo lão vào trong.
Lão thở phì phò mấy hơi, từ từ hoàn hồn. Còn một chút loạng choạng, bàn tay lão xoa xoa đầu, nhìn qua hai bên. "Cảm ơn cảm ơn! Đúng là già rồi!"
(Nghĩ Tết hơi sâu. Ta quay trở lại đây! Những ngày Tết của mọi người như thế nào?)