Chương 42: Chuẩn bị
Tôn Thất Minh Tuyết nghe như vậy thì tỏ ra nghi ngờ, cô vô thức hỏi “Em thật sự là người của nhà thuốc đông y Minh Yến sao?”
Cô đã đứng ở đây từ sáng sớm, có thể khẳng định là không có thấy thanh niên này ở trong nhà thuốc. Chắc chắn là đối phương chỉ mới đến, vừa đến cũng không đi vào nhà thuốc mà tiến đến hỏi cô. Cho nên cô hơi nghi ngờ theo bản năng thôi.
Trần Minh Quân cũng không để ý chuyện đối phương nghi ngờ, hắn gật gật đầu “Đúng vậy, chị muốn hỏi gì thì cứ hỏi. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói ra.”
“Ai da, chị đã nói là không có gì cần giúp mà. Thực sự chị cũng chỉ muốn hỏi một vài chuyện thôi. Chị từ xa đến đây, vì nghe tiếng của Liệu Thương Dịch mà đến. Chỉ tiếc là sáng nay đến hơi muộn nên chưa có mua được. Nhưng mà không sao, mục đích của chị là muốn tìm hiểu thông tin thôi. Nói thật là liệu thương dịch thực sự có tác dụng quá thần kỳ, rất khó để người khác tin tưởng khi lần đầu nghe thấy.”
Trần Minh Quân không phản bác, hắn gật đầu đồng ý lời nói của đối phương. Quả thật tác dụng của liệu thương dịch quá thần kỳ. Tuy là không đến mức làm kinh thế hãi tục nhưng cũng không thể xem thường. Tuy nhiên, sự thần kỳ này cũng là với người thường thôi. Với tác dụng xóa sẹo và chữa thương thì chưa đủ đánh động tới những thành phần gây nguy hiểm cho hắn.
Tôn Thất Minh Tuyết lại nói tiếp
“C·hết thật, thật là ngại quá. Chị chưa giới thiệu, chị tên là Tôn Thất Minh Tuyết. Hiện giờ chị đang làm việc cho công ty cổ phần Dược Thiên Hoa. Nhiệm vụ của chị là tìm kiếm và thu thập thông tin khi có phát hiện thuốc tốt trên thị trường. Vì vậy mà chị muốn thông qua nhân viên của nhà thuốc để tìm hiểu một số thông tin của Liệu Thương Dịch. Cũng không cần phải là thông tin gì bí mật đâu. Những chuyện đại khái thôi. Chỉ cần em chấp nhận cho chị làm một cuộc phỏng vấn thì chị sẽ trả thù lao tương xứng”
Khi Trần Minh Quân nghe đối phương nói bản thân đến từ một công ty chuyên sản xuất kinh doanh dược phẩm thì đã hiểu. Có lẽ là muốn tìm hiểu rõ ràng về liệu thương dịch thông qua nhân viên, sau đó mới tìm đến gia đình mình để thương lượng hợp tác.
“Thù lao thì không cần, chị muốn biết gì thì cứ hỏi. Trả lời được thì em sẽ trả lời” Trần Minh Quân cũng không có ý bài xích chuyện này, cho nên mỉm cười đáp ứng.
Tôn Thất Minh Tuyết vui mừng, nhanh chóng mời Trần Minh Quân di chuyển tới một địa điểm khác để nói chuyện. Họ tấp vào một quán giải khát chuyên bán nước thốt nốt ở ven đường, cách nhà thuốc không quá xa.
Đúng như những gì Tôn Thất Minh Tuyết nói. Cô ta không hỏi những câu hỏi liên quan quá sâu tới bí mật của Liệu Thương Dịch. Cơ bản là những câu hỏi mang tính phổ thông thôi. Ví dụ như là thuốc này thực sự an toàn hay không, liệu có bí mật ảnh hưởng sức khỏe nào không. Người sử dụng sẽ nhận phải tác dụng phụ hay không? Đã từng có khách hàng phản ánh gì không tốt không? Toàn là những câu hỏi xoay quanh tính đảm bảo và an toàn của thuốc. Còn tác dụng thì đã được nghe rất nhiều từ người dùng rồi.
Trần Minh Quân rất là vừa ý cách làm việc của cô gái này. Chuẩn mực và đúng đắn, không đi quá sâu vào bí mật quan trọng. Dành nhiều quan tâm tới sức khỏe người tiêu dùng.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Trần Minh Quân còn hữu ý cung cấp cho Tôn Thất Minh Tuyết địa chỉ nhà của mình. Hắn nói rằng đó là nơi ở của chủ nhân nhà thuốc. Mặc dù chuyện này cũng không quá khó khăn để tìm ra, nhưng được cung cấp sẵn thì Tôn Thất Minh Tuyết rất là cảm kích. Còn hứa là sẽ không nhắc lại chuyện ngày hôm nay với ông chủ của hắn.
Tạm biệt Tôn Thất Minh Tuyết, Trần Minh Quân trở lại chi nhánh nhà thuốc rồi mang theo số tiền bán thuốc sáng nay đi một mạch về nhà.
Tôn Thất Minh Tuyết cũng không có trở lại Cần Thơ. Cô rất là kỹ tính, lần theo một số thông tin đã thu thập được từ những người mua thuốc, cô tìm đến tận nhà của những bệnh nhân trước đây. Cô muốn chứng kiến tận mắt, nghe kể tận tai, rồi ghi lại tất cả. Chúng là dữ liệu bắt buộc phải có trước khi đề xuất lên công ty.
Trần Minh Quân nói ra suy nghĩ của mình với ba mẹ. Hắn cũng không nói trực tiếp là muốn họ tu luyện. Chỉ nói là thầy của hắn có truyền xuống một pháp môn rèn luyện sức khỏe rất tốt, tương tự yoga. Hắn muốn cả nhà cùng tập luyện.
Nhưng muốn tập luyện thì cần phải có môi trường thích hợp. Do đó mà cần phải mở rộng vườn thuốc.
Hiện nay, xung quanh vườn thuốc toàn là vườn trái cây. Tổng diện tích số vườn trái cây này cộng lại là một con số khá lớn. Nếu có thể thu hết vào trong tay, thì vấn đề môi trường tu luyện sẽ được giải quyết. Hơn nữa, quy mô vườn thuốc cũng có thể mở rộng.
Nên biết, ngoài trừ số dược liệu để sản xuất Liệu Thương Dịch hoàn mỹ. Trần Minh Quân còn trồng rất nhiều dược liệu lâu năm. Số dược liệu này là hắn chuẩn bị cho tương lai. Khi tu hành cần đến thì sẽ tiêu hao rất nhanh.
Thế nhưng, cho dù mỗi ngày gia đình hắn thu vào 200 triệu thì tích góp thời gian này cũng không có quá nhiều. Dù sao thời gian kinh doanh cũng chưa có bao lâu. Chi phí thu mua dược liệu cũng không ít. Bởi vì muốn nâng cao chất lượng dược liệu đầu vào cho nên giá thành cũng cao hơn.
Song song đó, tiền công trả cho nhân viên cũng không thấp. Gia đình hắn đãi ngộ người làm rất cao. Trả tiền lương theo tuần, người nào người nấy vô cùng tận tâm làm việc. Từ bảo vệ tới nhân viên nhà thuốc đều không ngoại lệ.
Trần Minh Quân quyết định, trong buổi đấu giá bí mật sắp tới sẽ bán ra một vài giọt Liệu Thương Dịch hoàn mỹ. Hắn cần một số tiền lớn để thực hiện những kế hoạch sắp tới.
Nhưng nếu làm vậy thì phải có chuẩn bị kỹ càng. Không được để lại nguy hiểm tiềm ẩn theo hắn trở về. Cho dù tổ chức Bất Giới Hội có hô hào đảm bảo an toàn tới đâu thì cũng không đáng tin hoàn toàn. Nếu đặt an nguy của bản thân vào ngoại lực, còn là ngoại lực hắc ám, thì chẳng khác nào đi trên lưỡi dao.
Sau khi đã quyết định, Trần Minh Quân nhờ ba mẹ tìm cách liên lạc và thương lượng với chủ nhân những vườn trái cây xung quanh vườn thuốc. Mục tiêu là phải đạt được cho bằng được, nên giá cả cứ thoải mái một chút. Dù sao thì cũng là mình cần chứ không phải người ta có nhu cầu bán.
Còn về chuyện thanh toán và giao dịch thì chờ hắn trở về từ hội đấu giá rồi giải quyết. Cũng chỉ còn lại 3 ngày để chuẩn bị. Trần Minh Quân bắt đầu chuyên tâm lên kế hoạch cho chuyến đi.
Việc đầu tiên là chế tạo một cái mặt nạ riêng. Hắn không tin tưởng việc đội mặt nạ ông địa chùm đầu sẽ thực sự đủ an toàn. Mặt nạ mà hắn muốn chế tạo là loại đeo sát mặt, trên đó sẽ khắc trận văn triệt quang. Toàn bộ khu vực gương mặt của hắn sẽ chìm trong bóng tối, bởi vì ánh sáng không thể phản xạ. Kết hợp với một cái mặt nạ ông địa chùm đầu thì đúng là tuyệt mật.
Tiếp theo, hắn cần tạo ra một trận pháp triệt quang cầm tay. Có thể bao trùm toàn không gian một khu vực nhỏ xung quanh. Thứ này vào ban đêm sẽ là một lá bài ẩn thân tuyệt hảo vào môi trường xung quanh.
Cuối cùng, hắn cần thử nghiệm chính xác khả năng chịu đựng của hộ thân phù. Đồng thời nên nâng cấp hộ thân phù của bản thân lên. Hiện tại hắn đã ở giai đoạn khai mạch. Sức chịu đựng của thân thể cao hơn rất nhiều so với người thường. Để đảm bảo an toàn thì cần phải dùng một loại hộ thân phù cao cấp hơn.
Thứ mà Trần Minh Quân để tâm nhất là v·ũ k·hí nóng. Hắn cần tìm cách xác định sức phòng thủ của hộ thân phù khi đối đầu với sức công phá của súng đạn. Nhưng ở trong nước thì rất khó mà tìm được súng đạn. Có chăng là phải thông qua vài con đường ngầm, giá cả cao, chất lượng súng đạn lại thấp. Còn phải đối mặt nguy cơ b·ị b·ắt.
Trần Minh Quân còn chưa hoang tưởng đến mức cho rằng hiện tại bản thân có thể không cần quan tâm tới pháp luật quốc gia.
Hắn chỉ là một sinh viên, làm gì có cơ hội liên quan tới những người có thể ngầm sở hữu súng đạn. Đa phần số đó đều là thành phần của t·hế g·iới n·gầm, không phải c·ướp cũng là xã hội đen hoặc là buôn b·án m·a t·úy.
Cảm thấy không có đầu mối thông tin nào hữu ích. Trần Minh Quân quyết định gọi điện cho Lâm Thu Dung. Hắn tin tưởng Lâm Đại Cường sẽ có cách giải quyết được nhu cầu của hắn. Bản thân hắn cũng không cần sở hữu súng đạn, chỉ cần có cơ hội thoải mái sử dụng trong thời gian nửa ngày tại một địa điểm bí mật là được.
Lâm Thu Dung đang trong quá trình chuẩn bị cho chuyến đi đến hội đấu giá. Nhìn thấy có cuộc gọi từ số lạ thì bấm nút bận. Bởi vì cô thật sự đang rất là bận.
Trần Minh Quân thấy đối phương từ chối nghe máy thì cũng hiểu ra. Hắn soạn một tin nhắn SMS với nội dung “Là tôi, Trần Minh Quân” rồi gửi qua.
Lâm Thu Dung vừa đặt điện thoại xuống, chuẩn bị tiếp tục việc dang dở thì có tin nhắn SMS đến. Cô cũng chỉ lướt nhìn qua phần báo tin ngắn gọn chứ không có ý định sẽ xem. Nhưng khi nhìn thấy 5 chữ kia thì vội vàng nhấc máy lên gọi lại ngay.
“Alo, là anh Minh Quân phải không? Em xin lỗi, tại em chưa có số của anh. Vì đang bận quá mà thấy số lạ nên mới từ chối cuộc gọi. Anh thông cảm cho em nha!”