Chương 16: Thu lưu
Người mang Thiên Văn Hồn Thể, từ lúc sinh ra đã thân cận với các loại thiên văn. Khi họ tiếp cận với thiên văn thì chẳng khác nào cá gặp nước. Họ cũng không cần tu luyện, chỉ cần nghiên cứu và vẽ thiên văn thôi, thân thể cũng sẽ được cải biến dần dần như người tu luyện.
Đối với họ, thiên văn chính là năng lượng thiên địa, là công cụ, là v·ũ k·hí, cũng là lẽ sống. Sở dĩ đầu óc của Dương Trí Thần xảy ra vấn đề là vì không được tiếp xúc với thiên văn khi còn nhỏ. Chắc chắn lúc Dương Trí Thần sinh ra đã có dị tượng phát sinh. Rất tiếc đây là Trái Đất, làm gì có ai hiểu biết về những thứ này. Từ đó làm một viên minh châu bị tổn hại nghiêm trọng.
Nếu là ở những nền văn minh kia, có lẽ lúc này Dương Trí Thần đã là một người chạm tay là bỏng. Là kho báu quý giá mà bất cứ thế lực nào cũng điều muốn đội lên đầu để cung phụng.
Bên cạnh việc có thể vẽ Vô Cấu Thiên Văn. Người trời sinh Thiên Văn Hồn Thể cũng đồng nghĩa sẽ chắc chắn trở thành đại đế loại khác. Tuy là đại đế loại khác nhưng cũng không hề thua kém đại đế chân chính. Dĩ nhiên điều kiện là đừng có bị g·iết c·hết khi chưa thành đạo.
Còn về Vô Cấu Thiên Văn, lại càng thêm quý giá. Theo lý luận mà nói, thiên văn được vẽ ra chỉ là bản sao không hoàn chỉnh của thiên văn. Cho dù ngoại hình có giống tuyệt đối thì cũng chỉ có vẻ bề ngoài. Không thể sao chép được cái Thần bên trong.
Cái gọi là Vô Cấu Thiên Văn chính là nói thiên văn chính gốc, có đầy đủ hình dáng và linh hồn. Bản thân loại thiên văn này có tác dụng rất mạnh, lại rất khó phá hủy, còn kèm theo một chút linh trí, vô cùng diệu dụng.
Nhờ đặc tính kèm theo linh trí, nếu Vô Cấu Thiên Văn dùng để vẽ trận pháp phỏng thủ, nó sẽ tự nhận dạng công kích, phòng thủ chủ động. Ví dụ một cái khiên có khắc thiên văn phòng thủ, tu sĩ sẽ cần phải tế khiên ra, hướng về công kích của đối thủ mà đỡ đòn. Nhưng nếu là Vô Cấu Thiên Văn, khiên sẽ tự động hộ chủ.
Trần Minh Quân lúc này chỉ đang suy nghĩ một chuyện, nhất định phải giữ người bạn này bên cạnh mình. Vừa để giúp người bạn này phát triển cũng vừa là giúp bản thân. Đôi bên cùng có lợi, cũng không tính là lợi dụng ai.
Dương Trí Thần nhìn hoa văn sáng đỏ lấp lánh, vậy mà cũng không quá kinh ngạc, cứ như chuyện dĩ nhiên phải như vậy. Một người bình thường nhìn thấy tình cảnh này thì tối thiểu cũng phải trừng mắt, há mồm, cũng có thể sẽ hoảng sợ, tóm lại là phải tỏ thái độ một chút mới đúng.
Nhưng Trần Minh Quân biết, Dương Trí Thần mà tỏ chút thái độ thì mới là không đúng. Cá gặp nước thôi mà, có gì mà kinh ngạc. Nói đúng hơn là, cho dù là chính Dương Trí Thần cũng không để ý tại sao bản thân lại không một chút kinh ngạc nào.
Dương Trí Thần thu hồi ánh mắt khỏi trận văn, chuyển đầu qua nhìn Trần Minh Quân rồi mỉm cười nói “Minh Quân à, nó nói nó rất là vui. Để cảm ơn tôi, nó sẽ cố gắng phát huy tối đa khả năng của nó!”
Trần Minh Quân nhất thời cũng chưa biết phải nói thế nào, chỉ có thể gật đầu, tỏ ra hài lòng đáp lại “Được, tôi biết rồi.” Lại hơi suy nghĩ một thoáng, Trần Minh Quân nói tiếp “Trí Thần này, số hoa văn còn lại cũng nhờ ông vẽ nốt cho tôi nhé. Trong quá trình vẽ, nếu cảm thấy nên làm gì thì ông cứ làm, không cần phải hỏi tôi. Sau khi làm xong thì vào nhà gỗ gặp tôi. Tôi có chuyện muốn nói với ông”
Dương Trí Thần cười chất phát, liên tục gật đầu vỗ ngực, cam đoan sẽ làm tốt. Trần Minh Quân cũng không tiếp tục ở lại, hắn đi về căn nhà gỗ ngồi trầm tư. Nhìn ra phương hướng bình đài thu sương, thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng đỏ bùng lên.
Trần Minh Quân vui vẻ mỉm cười. Nếu có người bạn này ở bên cạnh, con đường tu luyện sẽ trở nên dễ dàng hơn không ít. Cảnh tượng bùng sáng liên tục này rất dễ gây chú ý. Nhưng đang là ban ngày, từ xa nhìn lại cũng sẽ không thấy rõ ràng lắm.
Trần Minh Quân không trì hoãn thêm mà lập tức đi xuống núi. Hắn cần phải thảo luận với mẹ chuyện muốn thuê Dương Trí Thần dài lâu. Dĩ nhiên là thuê để giúp hắn chăm sóc vườn thuốc. Cũng không thể nói với mẹ mấy chuyện quỷ thần kia được, ít nhất lúc này là không thể.
Trước khi hắn nhận nhiệm vụ này, mẹ hắn cũng muốn tìm người trông vườn thuốc rồi. Bây giờ hắn đề xuất thì mẹ hắn cũng chỉ hỏi thăm một chút tình huống chứ không có phản đối. Về phần tiền lương, trước mắt bà sẽ trả cho Dương Trí Thần 5 triệu mỗi tháng. Ở nông thôn, thu nhập như vậy cũng đã tương đối khá, lại ổn định và đều đặn.
Trần Minh Quân rời khỏi nhà, quay lại vườn thuốc. Hắn đã có sự đồng ý của mẹ, giờ phải nói chuyện với Dương Trí Thần. Có một chuyện mà Trần Minh Quân không để ý, thu nhập của gia đình hắn bây giờ đã giảm đáng kể. Nhà thuốc đông y cũng đã đóng cửa, khi nào mở cửa kinh doanh cũng chưa biết.
Trần Thăng là một người thành thật, ông không sử dụng nhiều mánh khóe để kiếm thêm. Lương của một bác sĩ ở bệnh viện công thực sự không có cao như nhiều người vẫn tưởng. Đa phần thu nhập của bác sĩ đến từ việc khám riêng. Sử dụng mánh khóe nhỏ, khi làm việc ở bệnh viện sẽ hướng bệnh nhân về phòng khám riêng của bản thân. Còn Trần Thăng thì chỉ một lòng làm việc cho bệnh viện, nên thu nhập cũng chỉ đủ nhu cầu gia đình.
Kỳ thực, Trần Minh Quân có biết cũng sẽ không quá lo lắng. Từ khi hắn nảy ra ý định giữ Dương Trí Thần bên cạnh thì cũng đã nghĩ về việc kiếm tiền. Tu luyện sẽ cần tài nguyên, mà tài nguyên thì cần tiền. Nhất là cái xã hội này đang là văn minh kim tiền. Muốn tránh cũng không thể tránh.
Tối thiểu, trước khi hắn tu luyện xong nhập môn thì sẽ luôn bị tiền bạc quấn thân. Còn khi đã hoàn thành nhập môn thì sao? Lúc đó, hắn đã là một linh sĩ, trong thân thể có linh khí, có thể vận dụng được không gian châu. Cả một núi tài nguyên tu luyện khổng lồ ở trong đó đang chờ hắn.
Còn về phương pháp kiếm tiền thì có thể tận dụng chuyện kinh doanh của gia đình. Mẹ hắn có nhà thuốc đông y, chỉ cần hắn tung ra một số thuốc tác dụng thấp của giới tu luyện, đảm bảo thế giới sẽ đón nhận nồng nhiệt.
Đi giữa đường, trong lòng Trần Minh Quân bỗng thay đổi chủ ý. Hiện tại thời gian còn sớm, Dương Trí Thần cũng chưa thể hoàn thành 240 trận văn trong thời gian ngắn. Hắn liền rẽ hướng về một xưởng gỗ gia đình cách núi Cấm không quá xa.
Trần Minh Quân muốn chế tạo một số lượng thẻ bài, hình dáng như một tấm hộ thân phù, có thể đeo hoặc cất giữ trong người. Khoảng đường này không gần không xa, do hắn đi bộ nên cũng phải hơn 30 phút sau thì mới tiếp cận xưởng gỗ.
Tìm gặp chủ xưởng gỗ, Trần Minh Quân nói rõ ý của mình, đồng thời vẽ ra hình dáng và kích thước của thẻ bài. Hắn cũng đã chọn trúng vật liệu thích hợp, chính là gỗ mun. Trong xưởng có sẵn nhiều phôi gỗ mun kích thước nhỏ, màu sắc đen huyền đồng nhất. Trần Minh Quân lại lưu ý thêm nhiều chi tiết quan trọng khi sản xuất. Cuối cùng đôi bên thống nhất giá cả và số lượng.
Trần Minh Quân lấy điện thoại ra, chuyển tiền đặt cọc rồi cầm biên nhận rời đi. Hiện tại, hắn chỉ muốn chế tạo khoảng chục thẻ, nhưng muốn làm nhanh thì phải có số lượng lớn hơn. Trần Minh Quân đành phải đặt sản xuất 100 thẻ bài. Chủ xưởng cũng hẹn đến chiều ngày mai sẽ hoàn thành.
Công nghệ làm gỗ bây giờ không giống như xưa. Chỉ cần thiết kế trình tự sản xuất trên máy tính, sau đó máy móc thiết bị sẽ tự tiến hành sản xuất số lượng lớn. Cho nên, chủ xưởng gỗ nói chiều mai có hàng, thực tế thì trưa ngày mai là đã có.
Không còn việc gì khác, Trần Minh Quân đi một mạch lên vườn thuốc trên núi. Về đến trước cửa vườn thuốc, hắn nhìn thấy Dương Trí Thần đang ngồi ở trước căn nhà gỗ, liền cất tiếng hỏi từ xa “Trí Thần, ông vẽ xong toàn bộ rồi sao?”
Dương Trí Thần đang ngồi thẩn thơ một mình thì nghe tiếng Trần Minh Quân hỏi, cậu ta vui mừng đứng lên đáp lại “Đúng vậy, tôi đã làm xong toàn bộ. Lúc tôi quay lại tìm ông thì không thấy ông nên mới ngồi ở đây chờ. Phải rồi, ông nhanh qua bên đó xem đi, trong quá trình vẽ tôi có cảm thấy có vài chỗ sai sai. Vì ông đã nói trước nên tôi quyết định sửa lại luôn.”
Trần Minh Quân nghe vậy thì trong lòng vang lên 2 chữ “quả nhiên”. Hắn cũng không có đi qua xem mà mỉm cười nói với Dương Trí Thần “Cái đó cứ để lát nữa tôi sẽ xem. Bây giờ tôi có chuyện cực kỳ quan trọng muốn đề nghị với ông. Trước tiên, chúng ta hãy vào bên trong rồi nói”
Trần Minh Quân dẫn đầu đi trước vào căn nhà gỗ, Dương Trí Thần cũng không có nghĩ nhiều mà bước nhanh theo sau. Khi cả hai đều đã an vị trên cái bàn nhỏ trong nhà, Trần Minh Quân lên tiếng
“Dương Trí Thần, ông có tin tưởng tôi không?”
Dương Trí Thần đột nhiên nghe giọng Trần Minh Quân có thêm vài phần trịnh trọng thì vỗ ngực trả lời “Ông hỏi vậy là sao chứ? Chúng ta là bạn bè, ông là người bạn tốt nhất của tôi, lại đối xử cực kỳ tốt với tôi. Tôi tuy là khù khờ, nhưng mà những chuyện vặt vãnh ông làm cho tôi từ bé đến giờ thì tôi không bao giờ quên. Cho nên ông có gì thì cứ nói, đừng hỏi tôi như vậy”
Đúng vậy, Trần Minh Quân là người duy nhất chịu chơi với Dương Trí Thần. Đồng thời cũng là người duy nhất thường xuyên đứng ra bảo vệ Dương Trí Thần. Những lúc bị bạn bè chế giễu, trêu chọc đều có Trần Minh Quân đứng ra nói lẽ phải và bảo vệ cậu ta. Kể cả ông bà của cậu ta cũng vì cậu ta khù khờ mà xa lánh cậu ta. Có thể nói, ngoại trừ cha mẹ mình, Trần Minh Quân chính là người thân nhất trong lòng cậu ta.
Trần Minh Quân vô cùng hài lòng, hắn cũng không vòng vo mà nói luôn vào vấn đề chính “Được, tôi muốn ông theo tôi phát triển. Trước mắt tôi chỉ có thể trả công cho ông 5 triệu một tháng. Nhưng tôi cam đoan với ông, sau này ông sẽ có được cuộc sống vinh hoa phú quý, thậm chí còn được nhiều hơn rất nhiều. Ông sẽ chạm tới những thứ mà bọn người giàu có nhất trên thế giới này cũng chưa chắc có được. Vẫn là câu nói đó, ông có tin tưởng và chấp nhận theo tôi không?”