Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 96: Hồi mười hai (18)




Tối hôm đó…



Hồ Quý Li ngồi với Hồ Nguyên Trừng. Trong lều vải, ngọn đèn vàng vọt cháy nghe lách tách.



“ Vua cha, xin nghe… ”



“ Gọi ta là cha được rồi. Trừng này, hai ta đều đã là kẻ mất nước. Về sau cứ xưng hô như cha con bình thường là được. ”



Hai cha con im lặng một lúc.



Đã rất lâu rồi hai người chưa dành được giây phút nào để thực sự làm cha con.



“ Lâu lắm rồi cha con mình mới ngồi với nhau được như vậy, cha nhỉ? Kể từ hồi cha khoá mình trong cung tìm hiểu cách phá giải Rồng Không Đuôi ấy. ”



Hồ Nguyên Trừng lên tiếng.



Hương trà ngào ngạt.



“ Đối với cha thì như đã cả đời người vậy. ”



Hồ Quý Li nhỏ giọng, mép ông giật giật như muốn nói gì, nhưng rồi lại thôi.



“ Hôm nay con mới nói chuyện với Tạng Cẩu. ”



“ Thằng bé là một hạt giống tốt. ”



“ Đúng là nó rất thông minh. Hôm nay ngồi hầu chuyện con, nó đã nói một điều khiến con phải suy nghĩ.



Liệu cha con ta đã làm sai ở đâu rồi không?? Mong mỏi ban đầu không sai, thế nhưng cho dù xuất phát ở đúng nơi, không đồng nghĩa là tìm được đúng con đường để đi đến đích.



Liệu có sai khi bắt người dân hiểu hết những gì ta đang cố làm? ”



Hồ Nguyên Trừng chậm rãi nói từng tiếng một.



Trà vẫn đằm.



Trăng vẫn thắm.



Nhưng Hồ Quý Li không trả lời, cũng không đụng mép vào li trà.



Có vẻ cha con hai người không nghĩ cùng một vấn đề.



“ Trừng, ta chỉ muốn con biết, dù ai nói ngả nghiêng thế nào thì sự thật con là con trai ruột của ta vẫn vững như kiềng ba chân. Mãi mãi không thay đổi. ”



Hồ Nguyên Trừng cười xoà, nói thầm:



“ Cha à, thì ra cha vẫn cứ nặng lòng chuyện đó sao?? Chẳng lẽ cha không nhìn ra ẩn ý của Hán Thương?? ”



“ Ẩn ý?? ”



Hai mắt Hồ Quý Li mở to.



Ông có cảm giác điều mình sắp được nghe có liên hệ mật thiết tới vận mệnh của đất nam sau này.



Hồ Nguyên Trừng thì thào, tiếng chàng chỉ nhỏ như tiếng muỗi vo ve.





“ Chẳng lẽ cha quên từ ngày bé mỗi khi hai đứa bọn con có mưu đồ nghịch ngầm, Hán Thương đều ra hiệu bằng cách vuốt cằm hay sao?? ”



Hồ Quý Li lúc này mới chợt hiểu.



Nguyên nhân vì sao Hồ Nguyên Trừng đột nhiên nhận lời đưa bản vẽ Thần Cơ sang pháo cho quân Minh.



“ Nếu con nhận ra ẩn ý của Hán Thương sớm hơn, chắc đã cứu được thêm nạn dân. ”



Hồ Quý Li nghe vậy chỉ ậm ừ.



Như những bóng ma, bốn người Địa Khuyết Thiên Tàn nhẹ nhàng lọt vào doanh trại quân Minh. Đáng ra canh phòng trong doanh được Trương Phụ thắt rất chặt sau lần đột nhập của đám người Khiếu Hoá tăng, tuy nhiên hôm nay là ngoại lệ.



Đại Ngu đã thảm bại, chẳng mấy nữa văn quan đã quy hoàng ở Đông Đô, tức Thăng Long, sẽ dâng biểu tâu không tìm thấy tông thất nhà Trần. Thành thử xin được trở lại làm quận huyện của Đại Minh như trước. Sau đấy chỉ cần họ Phan ngấm ngầm xử hết hậu duệ nhà Trần ở sơn trang Bách Điểu, âm mưu của Trương Phụ sẽ thành.



Thành ra, bốn lão sát thủ lọt vào doanh trại nhà Minh chẳng mấy khó khăn.



]




Tạng Cẩu vốn đang thiu thiu ngủ, bỗng bên tai có tiếng chuột kêu rất khẽ, thằng nhóc bèn choàng tỉnh dậy. Chỉ thấy bốn lão sát thủ đã từ trong góc lều nơi ánh trăng không chiếu đến bò ra. Trông thân pháp nguỵ dị hệt như mấy bóng ma.



“ Bốn ông đấy hả? ”



Tứ lão gật đầu, trong bóng tối thằng bé không thấy rõ dung mạo bốn người cũng là chuyện thường tình.



“ Rồng thần có đúng là Nguyễn Phi Khanh hay không? ”



“ Ông ấy biết thủ pháp bắn Quỷ Diện Phi Châu, lại sắp qua Tàu, chắc là đúng bảy tám phần rồi. ”



Tạng Cẩu gật đầu, nói.



“ Được rồi, nhóc đi theo mấy người này lên phương bắc, sẽ gặp không ít chuyện li kì trắc trở đâu. Tuy nhiên, lúc nào cũng phải nhớ lấy hành hiệp trượng nghĩa làm đầu, ấy mới là tiêu chỉ của Quận Gió. Hiểu không? ”



Tàn lão thay bốn anh em buông lời căn dặn. Địa lão thì không nói không rằng gì, chỉ dúi một cái túi da vào tay nó.



Khuyết lão nói:



“ Bọn ta đi chẳng quản ngày đêm, mới rèn được cho nhóc một bộ Phi Châu phỏng chế. Nội lực của nhóc con nay đã khác xưa, nhưng còn chưa đủ để kế thừa bộ của các đời Quận Gió. ”



Tạng Cẩu nhớ cảm giác cắp theo túi Phi Châu của thầy đi đường mà rùng mình. Thực tế là cái túi đó quá nặng, nó phải vứt bớt một nửa đi mới tha đi nổi. Ấy thế mà cái túi vải da của thầy không rách không thủng, mà thầy nó vác đống của nợ đấy đi tâng tâng thì cũng chẳng vừa chút nào.



Tàn lão lại giới thiệu:



“ Phi Châu này đúc từ sắt đặc, nặng chỉ bằng nửa bộ bằng đồng đen, tin tưởng nhóc đủ sức sử dụng rồi. ”



Tạng Cẩu từ từ hồi tưởng lại lúc ở rừng trúc ẩn sâu trong núi Hồng Lĩnh. Khi đó nó cũng móc cái trống con ra cho bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn xem thử.



Chỉ thấy Địa lão dùng tay sờ sờ trôn trống một lúc, rồi nói:



“ Trống này do Khổng Lồ đúc. ”



Mọi người ai nấy đều không hiểu nổi, cái trống chẳng có gì đặc biệt là thế, sao Địa lão nhận ra được?



Lúc đấy ông mới giải thích:




“ Phàm là đồ do Khổng Lồ đúc, đều có chữ “ Không ” đúc chìm ở đâu đấy. Vì nước đồng đen nhánh, nên người ta hiếm khi để ý. Không tin mọi người thử sờ vào đáy trống xem ta nói đúng hay sai. ”



Mọi người lần mò một hồi, quả nhiên phát hiện chữ “ Không ” đúc dưới đáy trống. Nét chữ chỉ hõm vào chừng vỏ trấu, nếu không cẩn thật rất dễ bỏ qua. Cũng nhờ Địa lão được tiếp xúc nhiều với những báu vật Khổng Lồ để lại, nên mới biết được cái này.



Lão lại tiếp:



“ Cứ theo những gì Khổng Lồ ghi chép thì ngoại tượng phật ở Quỳnh Lâm, ông có đúc ra tám thanh thần khí ở đất Nam là Đao Lĩnh Nam, Kiếm Đông A, Gươm Xích Ngô, Roi Long Đỗ, Sóc, Giao Long Chuy, Giáp Phù Đổng và Giáo Mê Linh. Cả sáu cái trước đều đã có chủ, thứ bảy và tám thì thất lạc.



Nhưng chiếc trống con này không thuộc về tám món thần khí, càng chẳng có vẻ gì liên quan tới nhà Phật cả. ”



Tạng Cẩu nói:



“ Thế thì cái trống này từ đâu mà ra?? ”



Bạch Thanh Lâu đi nhiều hiểu rộng, sực nhớ đến chuyện Khổng Lồ bắc tiến vay đồng, bèn ngờ vực:



“ Chẳng lẽ ông tổ đúc trống này trong chuyến lên phương bắc?? ”



Địa lão đáp:



“ Đúng là khả năng này rất lớn. ”



Bốn lão vỗ mạnh vào mặt nó một cái, đánh thức thằng nhóc khỏi hồi ức.



“ Để mày nhớ thêm lúc nữa, lại nghĩ đến chuyện không vui, lăn ra khóc bọn tao lại mất công dỗ. ”



Tạng Cẩu biết mấy lão nói đúng. Nếu không ngắt mình khỏi hồi tưởng, thế nào nó cũng nhớ lại chuyện chôn thầy nó cho xem.



Bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn nói:



“ Được rồi thằng nhóc. Mấy hôm nay bọn tao nghe ngóng, thấy Hồ Nguyên Trừng là một kì tài hiếm có. Mày cứ theo hắn mà học hỏi. Việc điều tra ngọn ngành chuyện kia cứ giao cho bốn lão già này. ”



Tạng Cẩu biết thừa “ chuyện kia ” bốn lão nói là cái chết đầy khuất tất của thầy nó. Chẳng qua vì sợ nó buồn mới không nói toẹt ra.



Tiễn bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn xong xuôi, Tạng Cẩu mới phát hiện mình không làm sao ngủ nổi, bèn leo lên nóc lều ngồi ngắm trăng.




Trăng sáng lắm, nhưng từng áng mây hững hờ trôi qua, che mờ tầm mắt nó.



Chuyện tương lai, phải chăng cũng như ánh trăng kia, lúc gần lúc xa, khi mờ khi tỏ?



Thế nhưng hôm nay ngoại trừ bốn người Địa Khuyết Thiên Tàn, doanh trại quân Minh còn một vị khách không mời.



Dưới ánh trăng mờ mờ, một bóng người lách qua từng mảng sáng tối do lều trại tạo nên, lẻn vào trong một trướng bồng.



Trướng bồng này là nơi Nguyễn Phi Khanh ở, cũng là nơi quản lí các loại thư tịch quân Minh cướp được ở Thăng Long.



Lúc này ông hãy còn đang chong đèn, ngón tay lần theo từng hàng chữ chép trên quyển sách con con.



Một cái bóng lọt nhanh vào lều, đầu thanh trúc bổng quét một phát mạnh như sấm nổ sét giật về phía đỉnh đầu Nguyễn Phi Khanh.



Mắt vẫn dán vào trang sách, Nguyễn Phi Khanh giơ ngón tay, điểm một chỉ ra.



Bốp!




Ngón tay của ông gảy trúng ngay huyệt Hợp Cốc ở gốc ngón tay cái.



Bịch.



Thanh trúc bổng rơi xuống mặt bàn cạch một tiếng, sau đó là tiếng người kêu: “ Ui da ” một cái.



Nguyễn Phi Khanh vẫn đọc sách, nhưng miệng lại hỏi:



“ Tôi đẻ ra anh đấy. Lần sau muốn đánh lén tôi thì phải dùng cách nào nó khó đoán vào. Mới bước chân vào đã lộ bốn năm chục sơ hở, khác gì mời người ta giết?? ”



Người nọ thì ra là một người chạc ba mươi, nhưng trông biểu cảm hành vi thì tính nết hãy còn trẻ con lắm.



“ Thầy cứ nói quá, chứ võ công cỡ con thiên hạ mấy người được?? ”



Người nọ phủi áo đứng lên, cười.



Nguyễn Phi Khanh nhếch mép:



“ Võ công cỡ mày thằng ranh tám tuổi cũng đánh được. ”



Người nọ nhún vai, lại nói:



“ Thầy mà ra tay thì mọi chuyện chắc cũng phải xong xuôi cả rồi chứ? Chừng nào thì đánh bài chuồn với con đây? ”



Nguyễn Phi Khanh thấp giọng:



“ Có lẽ chưa thể được. Sắp tới thầy mày còn phải lên phía bắc một chuyến. ”



Người nọ nghe xong, chợt nổi nóng:



“ Này! Chẳng phải thầy nói với tôi phải theo quân Minh vì không muốn chúng đốt bỏ sách vở quý giá của tiền nhân à? Giờ thì sao? Ham phú quý vinh hoa nên muốn vẫy đuôi với Tàu rồi sau?? Hay thầy quên ơn tri ngộ của nhà Hồ rồi?? ”



Nguyễn Phi Khanh lắc đầu cười khổ:



“ Chuyện trong thiên hạ, đôi khi rất phức tạp, không thể giải thích bằng một hai câu được. Thầy cho mày đọc sách từ nhỏ, luyện võ chỉ để cường thân, sao lại nôn nóng hấp tấp như hạng mãng phu thế? ”



Người nọ khịt mũi, nói:



“ Xem ra tôi nhìn lầm thầy. Thôi bỏ đi! Thầy cứ đi làm quan của thầy, tôi chả có quyền gì mà cấm cản. ”



“ Trãi… nghe thầy nói… ”



Thế nhưng người nọ đã vội phất tay áo bỏ đi, chẳng cho Nguyễn Phi Khanh được giải thích.



Lúc này ông mới cười mỉm:



“ Bỏ đi hay lắm. Thực là hay lắm. Ha ha ha! ”



Sự đời, có những chuyện nhìn qua tưởng như là xấu, nhưng thật ra lại chưa hẳn như thế. Lại có những thứ vẻ ngoài mĩ miều tươi đẹp, trong ruột héo úa mục rữa.



Thật thật giả giả lẫn lộn như thế, vậy mới nói cuộc đời sao mà kì lạ.