Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo" - Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi




Tiểu Tiểu đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên bị người ta bắt lấy một cánh tay, một gương mặttuấn tú đột ngột xuất hiện trước mắt, Tiểu Tiểu mê hoặc nhìn hắn:

Dạ Yêu, đó là thần thánh phương nào vậy? Mình có quen biết à?

“Ngươi là ai? Ta quen ngươi à?” Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn hắn, hình như có chút ấn tượng, nhưng mà quên là đã gặp hắn ở đâu rồi.

“Dạ Yêu, nàng thật không ngoan, Gia đã ban danh cho nàng, mà nàng lại quên Gia, đừng có chọc tức Gia…”

Hắn siết chặt lấy tay Tiểu Tiểu, kéo nàng vào lòng hắn, cố ý phả khí lên mặt Tiểu Tiểu, mị hoặc nhìn nàng.

“Ê, người này đúng là không có lễ phép!lại còn xưng Gia nữa chứ, ta còn làcô nãi nãi của ngươi đấy?” Thoát khỏi ôm ấp của hắn, Tiểu Tiểu tức giậntrừng mắt với hắn.

“Ngay trước công chúng, ngươi lại dám ngang nhiên đùa giỡn con gái nhà lành, ngươi chán sống rồi hả?”

Ánh mắt Tiểu Tiểu híp lại đầy nguy hiểm, Hoặc lắc lắc đầu:

“Dạ Yêu, nàng vẫn mạnh mẽ như vậy, đừng quậy nữa, theo Gia về đi.”

“Cô nãi nãi ta không quen biết ngươi, dựa vào cái gì mà bắt ta theo ngươivề?” Phát hỏa nhìn hắn, nếu như hắn còn tiếp tục dây dưa, Tiểu Tiểukhông ngại thưởng cho hắn một ít độc dược.

“Dạ Yêu, nàng còn nhớôn tuyền của Lân vương phủ chứ?” Hoặc không tức giận, tìm lâu như vậycuối cùng cũng tìm được nàng, nói sao đi nữa cũng sẽ không để nàng biếnmất trước mắt mình nữa.

“Ôn tuyền?” lướt nhanh trong đầu mộtlượt, cuối cùng Tiểu Tiểu cũng nhớ ra nam tử bá đạo kia, chả trách thấyhắn rất quen mắt, hóa ra là hắn, cái người bá đạo ban danh cho mình.

“Ta không biết ôn tuyền gì cả, ngươi nhận lầm người rồi !” Nhớ đến lời thềcủa hắn, Tiểu Tiểu vội vàng phủ nhận, mà không biết vẻ mê mang trong ánh mắt của nàng lúc nãy hắn đã sớm nhìn ra, hắn cũng chắc chắn nàng chínhlà Dạ Yêu.

Tiểu Tiểu lùi sau hai bước, rất nhanh lẩn vào nơi cónhiều người, Hoặc không ngăn nàng, chỉ không nhanh không chậm theo phíasau nàng. Một nữ nhân thôi mà, có thể để mất, thì hắn đã không phải làHoặc rồi. Bất quá như vậy cũng hay, biết được nhà nàng rồi, sau này tìmnàng sẽ tiện hơn.

Nhưng hắn đã quên, Tiểu Tiểu không phải một nữnhân bình thường, cắt đuôi không được người đi theo mình, thì nàng đãkhông phải là Tiểu Tiểu rồi.

Vòng vo vài lần, Tiểu Tiểu mẫn cảmcảm giác được hắn vẫn còn đang theo dõi mình, Tiểu Tiểu bực bội : hômnay đúng là xuất môn không thuận, trước là bị Thủy Thủy bắt gặp, tiếp đó lại bị tên nam nhân này tóm được, đừng có nói là lát nữa đụng phải Sócvương đấy nhé?

Sư thật chứng minh, Tiểu Tiểu đúng là miệng quạđen——thối cực kỳ. Chỉ nghĩ muốn thoát khỏi sự theo dõi của tên kia, chưa từng nghĩ sẽ chui vào trong lòng một người, trùng hợp là người đó, lạilà Sóc vương!

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Lùi một bước, cổ tay lại bị hắn nắm lấy, hắn trừng mắt với nàng, bực bội nói : “Ngẩng đầu lên!”

Tiểu Tiểu ra sức cúi đầu, làm sao mà dám ngẩng đầu lên được chứ, cách ăn mặc hiện tại của nàng, cho dù hắn không nhận ra nàng là Tiên phi, thì cũngnhận ra nàng là nữ nhân đã đùa giỡn hắn.

“Nô gia lớn lên xấu xí,không dám ngẩng đầu lên làm bẩn mắt Gia…” thanh âm rất nhỏ, cứ như tiếng muỗi kêu vậy, nhưng Sóc vương cũng nghe được, hắn lạnh giọng nói:

“Đừng để ta nhắc lại lần nữa, ngẩng đầu lên!”

Nghe thấy vẻ không kiên nhẫn của hắn, trong lòng Tiểu Tiểu càng sốt ruột,nhìn dòng người qua lại bên cạnh, lại không có ai lưu ý đến chỗ khácthường ở bên này, phải làm sao đây? Làm sao đây?

Cái khó ló cáikhôn, trong chốc lát, nàng thật sự nghĩ ra được một cách. Cúi đầu cườiđắc ý, vừa định mở miệng nói chuyện, một bóng dáng cao lớn lại đến trước mặt nàng, đem nàng kéo vào lòng, sủng nịch nói:

“Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi. Chẳng phải vi phu đã nói là đừng đi gây sự nữa rồi sao?”

Âm thanh quen thuộc khiến Tiểu Tiểu thấy đau cả đầu, lại là mỹ nam lúcnãy, hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân, rơi vào tay hắn cũng chảtốt đẹp gì.

Hoặc nhìn Sóc vương, lạnh nhạt nói : “Vị công tử này, thật xin lỗi, nội nhân (*) nghịch ngợm, có nhiều chỗ mạo phạm, mongcông tử lượng thứ!”

(*) Nội nhân: chỉ người vợ

Ánh mắt của Sóc vương, vẫn nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang rúc trong lòng nam nhânkia, hắn cười nói : “Mạo phạm thì không có, chỉ là rất giống một vị cốnhân. Vị huynh đài này, có thể để nương tử nhà huynh ngẩng đầu lên chota xác nhận một chút được không?”

“Việc này…” Hoặc khó xử lắc đầu : “Thật không dám giấu, nương tử nhà ta bình thường cả ngày đều ở trong nhà, rất ít gặp người ngoài. Nàng lại nhát gan, sợ xấu hổ, cho nên…”

“Tướng công, hắn bóp tay người ta xanh hết cả rồi này…” Tiểu Tiểu lên tiếng,thẹn thùng vươn cổ tay ra, để lộ vết bầm trên cổ tay.

“Tại hạ vừa nãy mạo phạm, đắc tội rồi!” ánh mắt Hoặc âm trầm, Sóc vương biết hắnkhông đồng ý thì cũng không tiếp tục nghiên cứu nữa, sau khi xin lỗixong thì không cam lòng mà rời đi. Thấy hắn đã đi xa, Tiểu Tiểu muốngiãy ra khỏi lòng hắn, Hoặc cười nói:

“Tiểu nữ nhân này, đúng là quá thực dụng. Lợi dụng tướng công xong, liền qua cầu rút ván à?”

“Hứ, tướng công gì chứ, lúc nãy là ngươi tự mình nói, ta đâu có cầu xinngươi!Ngươi phá hoại chuyện tốt của ta, ta còn chưa tính sổ với ngươiđâu đấy?”

Không chịu tránh ra hả ? Được, Tiểu Tiểu hung hăng đạp lên chân hắn một cái, đau đến nỗi hắn kêu thét lên.

“Nữ nhân, nàng muốn mưu sát tướng công hả!”

“Hứ, ngươi mà là tướng công của ta cái nỗi gì? Cứ từ từ mà đau đi, ta đi đây!”

Tiểu Tiểu cao hứng cười, nhanh chóng bỏ chạy, để lại Hoặc ở phía sau cườikhổ lắc đầu : Đợi sau khi về nhà, mới từ từ dạy quy củ cho nàng!

Trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng Tiểu Tiểu cũng cắt đuôi được tên namnhân bá đạo kia, lúc về đến cung, trời đã lờ mờ tối. Nằm thoải mái trêngiường, nàng không động đậy, tay không ra ngoài, tay không trở về, mộtchuyến hôm nay, cái gì cũng chưa làm xong ! Xem ra, hôm nay thật sự làngày xui xẻo của nàng.

Thật mệt, nằm trên giường, Tiểu Tiểu chẳng động đậy, nhắm mắt liền ngủ, sớm đã quên tối nay có việc cần phải làm.

*********

Trời đã tối, hơn mười nữ nhân đều ngồi trước bàn, lo lắng nhìn ra ngoàiphòng, đợi Lão đại của bọn họ——Tiểu Tiểu quay về. Nhưng đợi nhanh đợichậm, mà vẫn chưa đợi được người. Hoa Nguyên sốt ruột nhìn ra ngoài mộtcái, lo lắng đi ra.

“Nương nương, người muốn ra ngoài tìm Lão đại à?” Một ma ma ở phía sau bất an hỏi.

“Đúng thế, không biết Lão đại có xảy ra chuyện gì hay không, ta muốn ra ngoài nghênh đón tỷ ấy!” Hoa Nguyên không quay đầu lại, lo lắng trả lời.

“Nhưng mà, Lão đại vốn thoắt đến thoắt đi, làm sao chúng ta biết tỷ ấy về bằng cách nào?” Một phi tử khác vội nói.

“Cũng đúng, chi bằng, chúng ta đến phòng của tỷ ấy xem xem. Có lẽ tỷ ấy đã về , trở về phòng mình trước rồi cũng nên?” Hoa Nguyên nói xong, liền dẫnđám phi tử đi về phía viện của Tiểu Tiểu

Mọi người còn chưa đi ra khỏi cửa viện, thì thấy một bé trai bốn năm tuổi đứng ở cửa, hai mắt long lanh trong suốt, hiếu kỳ hỏi:

“Các người là ai?”

“Nhóc là ai? Sao lại ở đây…” Hoa Nguyên vừa mở miệng, lại đột nhiên trợn to mắt…

“A….” Hoa Nguyên cùng đám người phía sau đều hét lên một tiếng, ngất tập thể…