Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo" - Chương 4: Việc tốt khó làm




Sau khi tiếc nuối rờikhỏi Tuyệt Tình Sơn, trải qua hơn nửa ngày đi như bay, cuối cùng cũngđến được Đô thành đại đô của Kỳ Quốc, Đô thành có khác a, thôn trang bên cạnh cũng chỉ thấy thưa thớt vài người, mà trên chợ Đô thành, lại nhộnnhịp hẳn, khắp nơi đều là người.

Sáng sớm hôm nay, vốn dĩ ta muốn ở trong phòng nằm vạ thêm chốc lát nữa, nhưng sư phụ mới sáng sớm đãkêu ta dậy, còn đuối ta xuống núi. Xuống núi thì xuống núi, cái vị sưphụ nhỏ mọn kia của ta cư nhiên ngay cả một chút cũng chưa cho ta ăn gì, ta tức giận cùng ngươi lí luận, nữ tử yếu đuối một thân một mình như ta hành tẩu ở bên ngoài có bao nhiêu bất lợi, có tiền thì dễ làm việc hơn, không có tiền khó cầu người, nói đạo lý hết cả nửa tiếng. Kết quả, Điểm Điểm của ta thì ngáy khò khò ngon lành, mà sư phụ của ta thì ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Mãi đến lúc ta cầm ly lên uống ngụm nước xong,người mới hỏi ta: ” Tiểu Tiểu, nói xong chưa? “

Ta nghĩ nghĩ, cứ tưởng là sư phụ đại phát từ bi, se cho ta chút lộ phí, vội vàng nói: ” nói xong rồi….”

” Mẫu thân, xin hỏi đồ đệ của thiên hạ đệ nhất thần trộm cần lộ phí sao? ” cái tên tiểu tử đáng lẽ đang ngáy khò khò kia không hiểu sao lại tỉnhlại, lại còn đột nhiên nói ra môtk câu như thế, ta lúc này ngây ngốc đến tận đâu rồi.

” haizz, Tiểu Tiểu à, xem ra vi sư đã tốn công dạydỗ ngươi mười năm rồi. Ngay đến Điểm Điểm cũng biết đạo lí này mà ngươicư nhiên lại không biết? ” sư phụ vuốt râu thở dài.

” haizz, mẫuthân à. con đúng là phục người rồi! sau này ra ngoài đừng nói con là con trai của mẫu thân đấy nhé! ” thấy sư phụ của ta nói xong, nhi tử cũnglắc đầu ảo não nói.

” Ngươi…..các người…” chỉ vào hai ông cháu có cùng ý tưởng, ta liền phất ống tay áo nói: ” được, ta đi! “

Chính vì vậy, ngay cả bao nải đã thu thập tốt cũng không đem đi, ta đã bị làm cho tức chết mà xuống núi. Nhìn thấy mặt trời sắp khuất núi, vuốt cáibụng lép xẹp của mình, lần đầu tiên cảm nhận được mặt xấu của việc đi mà không có lộ phí hành trang, ngửi thấy hương thơm của bánh bao vứa mớira lò, xa xa tửu lâu truyền đến mùi thơm của thức ăn, bụng càng kêu ụcục. Chẳng lẽ đường đường là Thấu Tiên lại phải đi đến bước đường ăn vụng bánh bao sao?

Tục ngữ nói, ‘ vô phương bất thành viên ‘ , hànhcũng có hành quy (làm việc gì cũng phải có nguyên tắc). Sư phụ là thầntrộm, ta từng dạy qua ta quy củ của việc trộm: không được trộm của người tốt, không được trộm đồ của người thật thà; không được nhận những sinh ý thông thiên hại lý. Chỉ không biết việc trộm bánh bao để ăn có đượctính là phạm quy củ không nhỉ?

Vẻ mặt chờ đợi nhìn chằm chằm vàocái bánh bao hấp dẫn kia, bụng đã sớm đói đến lép xẹp đứng ở giữa đường. Lúc còn đang suy nghĩ có nên trộm cái bánh bao kia không, đột nhiênnghe thấy người ở phia sau kêu:

” bắt tiểu thấu, bắt hắn….”

Ô ô, ta còn chưa có trộm mà, sao lai nói ta như vậy. Lúc quay đầu lại,nhìn thấy một tiểu khất cái (ăn mày) liều mạng chạy về phía trước, rấtnhiều người ở phía sau rầm rầm đuổi theo hắn. Ý thức được, lúc hắn chạytới bên ta, ta ra tay bắt hắn…

Hắn bất an quay đầu lại, nhìn thấy người đến càng ngày càng gần, mắt nhìn thấy cánh tay ta gầy yếu, dùngsức thoát khỏi, nhưng không thoát ra được! không ngờ khí lực của ta lạilớn đến thế chứ gì, hắn không hiểu nhìn ta một cái, thấp giọng nói: ” bỏ ta ra! “

Ta nhíu mày, bực mình nói: ” dưới ban ngày ban mặt, dưới mắt của cô nãi nãi ta, ngươi cũng dám đoạt? trả đồ lại cho người ta! “

Những người ở phía sau lúc này đã chạy đến trước mặt bọn ta, lòng đầy cămphẫn chỉ trích tiểu khất cái trả lại đồ cho vị cô nương kia, mà vị cônương mất đồ kia đã được nha hoàn dìu chạy đến đây, tức giân nói:

” trả hà bao (túi nhỏ nhỏ dùng để đựng tiền) lại cho ta! “

Miệng tên tiểu khất cái khẽ động, nhìn vào tay ta đang giữ chặt hắn, ánh mắt lộ ra chút giảo hoạt, hắn sợ hãi nói:

” Tỷ tỷ, không phải tỷ rất thích hà bao này sao? ta trộm cho tỷ rồi, tỷ đừng đánh ta, ta không phải cố ý….”

Hăn cúi đầu xuống, ầng ậc nước mắt, lúc đó ta mới hiểu ra, thì ra hắn thấybản thân chạy không được, muốn kéo ta cùng xuống nước…

”Ngươi…..tiểu khất cái, ta quen biết ngươi sao? đừng có ngậm máu phunngười! ” ta tức giận bỏ tay hắn ra, hắn lại nhanh chóng đem hà bao nhétvào trong tay ta, miệng kêu la:

” Tỷ tỷ, Ngũ nhi không dám nữa, đừng không nhận ta mà…” lời còn chưa nói hết, người xung quanh đã bắt đầu nghị luận:

” Thật không ngờ tỷ tỷ hắn lại nhẫn tâm như vậy, chính mình ăn mặc tốt như vậy, đệ đệ lại ăn mặc bẩn thỉu đến thế…”

” Thì đó, nhìn trúng đồ của người khác, bảo đệ đệ đi trộm, đệ đệ bị phát hiện rồi, lại không có dũng khí thừa nhận…”

” Haizz, chuyện đời khó đoán, có loại tỷ tỷ như thế, căn bản chính là quá ích kỷ đi….”

” Đệ đệ đáng thương, đã đến nước này rồi, vẫn một lòng hướng về tỷ tỷ như thế….’

” Vu tiểu thư, không thể bỏ qua, phải bắt nàng ta đưa đến quan phủ…”

Nghe thấy bọn người này nghị luận lung tung, ta liền đau đầu, ngươi nói tađang tốt lành lại đi giúp người khác bắt trộm để làm gì? đúng lá ăn nokhông có chuyện làm….nhưng ta lại chưa có ăn no a. Bây giờ bụng ta đóimuốn chết.

” Ta không quen biết hắn, hắn đổ oan cho ta! ” mặc kệđám người này nghị luận lung tung, ta đem hà bao vứt lên đầu tiểu khấtcái kia, xoay người rời đi….

” Đứng lại! cô nương, trộm đồ xongliền đi như vậy sao? ” một nam tử xinh đẹp, đưa tay ra chắn đường đi của ta, lạnh lùng hỏi ta.