Thuần Phục Vợ Trên Giường

Thuần Phục Vợ Trên Giường - Chương 3




Bạch Thủy Ương thu dọn phòng bếp thuận lợi đến kỳ lạ, nhìn phòng bếp sạch sẽ đến từng chi tiết thật thỏa mãn, hóa ra khả năng làm việc nhà của cô cũng không kém.



Trong phòng khách không còn thấy bóng dáng Thẩm Tương Tường, cô đi về phòng ngủ, có một cánh cửa mở, bên trong trang trí đơn giản tao nhã, màu sắc hài hòa, mặc dù căn phòng xa lạ nhưng Bạch Thủy Ương thích, vì đây là phòng của anh và cô.



Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng, sống lưng Bạch Thủy Ương cứng đờ, ánh mắt không tự chủ liếc về phía phòng tắm.



Cửa mở ra, Thẩm Tương Tường quấn một chiếc khăn quanh eo, vừa lau tóc vừa đi ra, lồng ngực cường tráng, bắp cánh tay hoàn mỹ, đôi chân thon dài lộ ra ngoài.



Cho dù mất trí nhớ, nhưng vợ anh cũng không quên thưởng thức cơ thể đàn ông, từ vẻ mặt mê man của Bạch Thủy Ương, Thẩm Tương Tường nhanh chóng đưa ra kết luận này.



Đẹp quá, thì ra đàn ông cũng có thể đẹp như vậy.



Bạch Thủy Ương biết dáng dấp Thẩm Tương Tường rất đẹp, nhưng không ngờ cơ thể luôn bị tây trang che phủ lại có những đường cong tràn cường tráng như vậy, cô không tự chủ được nuốt nước miếng, ai có người đàn ông thế này hẳn phải hạnh phúc phát điên đi, không đúng, người đàn ông này là của cô sao? Lúc này cô hạnh phúc đến săp ngất mất, ha ha, ha ha…



Bạch Thủy Ương hoàn toàn không ý thức được nụ cười trộm của mình phát ra tiếng.



Thẩm Tương Tường không thể làm gì lắc đầu, nhìn cô vợ mỹ lệ của mình đang suy nghĩ viển vông, tốt bụng đưa khăn đến trước cằm cô nhắc nhở “Coi chừng nước miếng”



Nghe tiếng trêu chọc của anh Bạch Thủy Ương phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt ửng hồng, tay chân luống cuống, không biết nhìn đi đâu đành chạy vào phòng tắm, đóng chặt cửa ngăn lại ánh mắt trêu chọc kia.



Phù phù, Bạch Thủy Ương dựa vào cửa phòng tắm hít từng hơi, vỗ vỗ lên gò má nóng ran, “Bạch Thủy Ương mày đang làm cái gì vậy? Chưa từng nhìn qua đàn ông sao? Sao có thể háo sắc như thế, anh chẳng qua là chân dài một chút, bộ ngực hơi cường tráng, màu sắc có chút dễ nhìn, đường cong có phần hoàn mỹ, mày lại có thể ngây dại chỉ thiếu chảy nước miếng như vậy.”



Bạch Thủy Ương vừa không ngừng trách cứ bản thân vừa không tự chủ được hồi tưởng về người đàn ông mát mẻ vừa rồi, từ lòng bàn chân xông thẳng lên mặt một luồng điện nóng ran, cô đứng dưới vòi hoa sen mặc cho nước chảy từ trên đầu xuống, muốn cuốn trôi hết những xao động trong lòng.



Không biết ở trong phòng tắm bao lâu, cho đến khi tay chân đều sun lại mới lưu luyến lau khô người, sau đó lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, cô không có lấy quần áo để đi tắm.



Cô cũng không có dũng khí quẫn mỗi cái khăn tắm đi ra ngoài.



Lúc này Thẩm Tương Tường tựa vào đầu giường lật xem tạp chí kinh tế, vài sợi tóc vương xuống trán, đôi mắt hẹp dài híp lại khiến người ta không đoán được ý đồ gì, chỉ mình anh biết trang này anh đã đọc đến mười phút nhưng không có chữ nào lọt vào đầu.



Anh đang bị tiếng nước chảy không ngừng trong phòng tắm chi phối hoàn toàn.



Kẹt… Cửa phòng tắm hé ra một khe nhỏ, giữa khe cửa lộ ra một đôi mắt đen láy có phần ngượng ngùng, lúng túng.



Anh nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Thủy Ương.



“Áo ngủ… Em quên lấy áo ngủ” Bạch Thủy Ương núp sau cánh cửa, tay nắm chặt tay cầm, cười vô cùng ngượng ngùng, trên mặt không biết do hơi nước trong phòng tắm hay vì xấu hổ mà phiếm hồng.



Thẩm Tương Tường nhìn cô mấy giây, xuống giường mở tủ treo quần áo bên phải gỡ xuống một chiếc áo ngủ, lại lấy trong ngăn kéo một cái quần lót, đi tới trước cửa phòng tắm thò tay qua khe cửa đưa cho cô.



“Cảm ơn” Bạch Thủy Ương nhận quần áo xong nhanh chóng sập cửa lại.



Bị cánh cửa phòng tắm sập ngay trước mặt, Thẩm Tương Tường không ngờ không thấy tức giận, nãy giờ vốn lạnh lùng không có tinh thần, khóe miệng đang nhếch lên một đường cong trước nay chưa thấy.



Anh chưa từng nghĩ vợ mình lại là một cô nhóc mơ màng như vậy.



Đáng chết đáng chết đáng chết! Bạch Thủy Ương sao mày lại làm ra chuyện trắng trợn như thế.



Bạch Thủy Ương vừa thay áo vừa hối hận, vội vội vàng vàng mặc quần lót và áo ngủ, trước khi ra ngoài liếc qua gương một cái, không phải chứ, sao có thể ra ngoài như thế này?



Áo ngủ trên người Bạch Thủy Ương là chiếc váy liền đậm màu có đai, nói là váy nhưng còn cách đầu gối 10cm, trông không khác mấy bộ quần áo của con nít, quần lót màu đen bên trong như ẩn như hiện, không chỉ phía dưới, đằng trước cũng thế, lần đầu tiên tắm sau khi tỉnh lại phát hiện vóc dáng mình rất khá, chân dài, eo thon, bộ ngực lớn, cỡ áo lót gần D, không mặc áo lót cũng rất cao nhọn.



Bộ váy ngủ bằng lụa chỉ ôm được một nửa bộ ngực, che đi cái đỉnh mềm mại, những phần da thịt trắng nõn khác đều lộ ra hết, cùng màu đậm của chiếc áo ngủ tạo nên sự chênh lệch rõ ràng, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.



A, trời ạ, sao lại có loại quần áo như thế này chứ.



Lần này Bạch Thủy Ương không có đủ dũng khí nhờ Thẩm Tương Tường lấy cho cô cái áo ngủ khác, một tay ôm ngực, một tay kéo váy, cô đi ra khỏi phòng tắm với một loại tư thế vô cùng kỳ quái, sau đó đến bên giường kéo chăn ra, sau đó trùm chăn kín người.



“Ngủ ngon” Quay sang nói với Thẩm Tương Tường vẫn đang đọc tạp chí, Bạch Thủy Ương xoay người sang hướng khác nhắm mắt giả bộ ngủ.





“Ngủ ngon” Thẩm Tương Tường gấp tạp chí lại sau đó tắt đèn nằm xuống, trong bóng tối mắt anh lại tỉnh như sáo, bộ áo ngủ không che được mấy cơ thể mỹ lệ của Bạch Thủy Ương vừa ồi đã chi phối đầu óc anh, trực tiếp truyền đến chỗ kín.



Trong đầu sói xám đang tính toán làm thế nào ăn được cô bé quàng khăn đỏ vào bụng nhanh nhất.



Mà cô bé quàng khăn đỏ ngủ bên kia hoàn toàn không biết mình đang trở thành con mồi mục tiêu của ai đó, thân thể cứng ngắc không cho phép bản thân lộn xộn, do thói quen ăn uống nghi ngơi trong bệnh viện khá ổn định, chẳng qua bao lâu, mí mắt Bạch Thủy Ương đã khép lại, từ từ tiến vào mộng đẹp.



Cảm thấy thân thể bên kia đã dần dần buông lỏng, Thẩm Tương Tường đưa tay qua ôm thân thể phái nữ mềm mại vào lồng ngực mình, cách một lớp quần áo rất mỏng, nhiệt độ da thịt vẫn truyền qua nhau.



Bạch Thủy Ương, lần này anh sẽ không buông tay.



……………………………………………………………………………………………………………



Mặc dù trước kia Bạch Thủy Ương là vợ Thẩm Tương Tường, nhưng cô chưa bao giờ thể hiên vai trò bà chủ trong nhà, cô là công chúa xinh đẹp của xã hội thượng lưu, là đối tượng để người ta theo đuổi, sao có thể ở nhà rửa rau nấu cơm, giặt quần áo đợi đàn ông về, đó là những thứ người giúp việc làm.



Bây giờ Bạch Thủy Ương từ miệng người khác cũng hiểu rõ ràng về mình trước kia, nhưng cô không thích, nếu cô là vợ Thẩm Tương Tường, người đàn ông của cô ở bên ngoài cực khổ phấn đấu, cô có nghĩa vụ làm xong việc nhà, tỉ như chọn thức ăn mua bỏ vào tủ lạnh, bổ sung những đồ dùng còn thiếu trong nhà, hay chuẩn bị những bữa ăn sớm muộn cho Thẩm Tương Tường, cô cảm thấy đây là những việc một người vợ phải làm.



Bạch Thủy Ương còn phải làm một chuyện khác là đi siêu thị mua đồ nhét đầy vào tủ lạnh trống rỗng.



Bạch Thủy Ương cảm thấy đồ hôm nay mua thế là đủ rồi, nhưng cô phát hiện Thẩm Tương Tường hình như có sở thích nhét đầy tủ lạnh, đồ gì cũ vứt đi lại mua nhồi vào cho đầy, điều này khiến Bạch Thủy Ương vô cùng sững sờ, có tiền cũng không thể phung phí như thế chứ.



Ở siêu thị có đủ loại nhãn hiệu, cô chọn loại nào khá rẻ lại thích ăn, thậm chí chờ đến khi giảm giá để đi mua, cô biết những chuyện này không cần thiết, nhưng cô thích, kiểu như cô bớt phung phí một chút thì Thẩm Tương Tường sẽ không phải khổ cực làm thêm giờ mỗi ngày như thế.



Trừ việc đến lớp học nấu ăn và đi mua thực phẩm, những lúc khác Bạch Thủy Ương đều ngồi ở nhà chờ đợi.



Cô không thích lên net, mặc dù có xem TV nhưng cũng chỉ vài chương trình yêu thích, cũng không ham hố mấy loại phim truyền hình mỹ nam mỹ nữ đầy tràn của Hàn hay Nhật.



Cô sẽ ngồi trong thư phòng của Thẩm Tương Tường đọc sách, nhưng chỉ đọc tiểu thuyết…



Quá nhiều thời gian rảnh rỗi khiến Bạch Thủy Ương cảm thấy nhàm chán, muốn làm một cái gì đó.



Cô cũng từng nghĩ ra ngoài làm việc, nhưng không biết mình có thể làm cái gì cũng không có dũng khí nói với Thẩm Tương Tường, cảm giác là anh nhất định sẽ không đồng ý, cuois cùng cô thuyết phục Thẩm Tương Tường đừng thuê công ty vệ sinh nữa, đằng nào cô cũng ở nhà, lau dọn mọi thứ bóng loáng.



Bạch Thủy Ương mặc dù không nhớ nhưng cũng cảm thấy mình chắc là không có bạn bè gì, dù sao lúc nằm viện ngoài cha mẹ và Thẩm Tương Tường cũng chẳng có ai đến thăm cô, mặc dù có lúc cảm thấy cô đơn, nhưng mỗi khi nghĩ đến căn nhà này là nơi chung sống của cô và anh thì trong lòng Bạch Thủy Ương lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.



Thẩm Tương Tường không ngờ Bạch Thủy Ương lại có thể hòa nhập nhanh chóng với cuộc sống của một bà nội trợ như vậy, không có những buổi trà chiều đắt giá, không có cuộc sống sênh ca về đêm, Bạch Thủy Ương cứ đơn giản mà nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống của anh.



Ngày thứ hai, Thẩm Tương Tường phát hiện bộ áo ngủ hấp dẫn trên người vợ anh không thấy đâu, thay vào đó là một chiếc váy liền với hình con khỉ miệng rộng to đùng, anh nhíu mày nhưng không hoi, chỉ tiếc cho phúc lợi buổi tối của mình.



Ngày thứ ba, Bạch Thủy Ương dùng một giọng điệu van xin nói với anh rằng cô muốn đi học nấu nướng, anh bảo trợ lý liên lạc mấy thầy dạy nổi tiếng, cuối cùng chọn một người phụ nữ bốn mươi tuổi.



Lúc anh đồng ý cho cô đi học, cô vui mừng suýt nhảy cẫng lên, in một nụ hôn lên khóe miệng anh, hành đồng thân mật mềm mại này kích thích nửa thân dưới của anh, nhưng tác nhân gây họa lại xấu hổ trốn vào phòng.



Anh đưa thẻ tín dụng cho Bạch Thủy Ương, cô do dự một lúc mới nhận, anh cho là cô nhất định sẽ đến những cửa hàng cao cấp, mua những sản phẩm mới nhất giải đen cho vụ tai nạn, nhưng hóa đơn anh nhận được không phải siêu thị thì là tiệm sách, những khoản tiêu pha khác không hề có, hơn nữa số tiền chi tiêu còn chẳng bằng một cái túi trước kia của cô.



Thẩm Tương Tường còn không ngờ tài nấu nướng của Bạch Thủy Ương lại tiến bộ như vậy, anh không hề biết thân là Bạch đại tiểu thư, Bạch Thủy Ương lại có thiên phú về nấu nướng như vậy, đi học nấu ăn hai ngày cô đã làm hoàn chỉnh ba món ăn một món canh, hoàn mỹ giành vị trí đầu bếp của anh, biế anh thành người rửa bát sau bữa.



Mỗi ngày về nhà có người quan tâm chào đón, hỏi anh hôm nay có mệt không?



Thay bộ tây trang gò bó ngồi vào bàn là có thức ăn nóng hổi.



Trên kệ phòng tắm gấp chỉnh tề quần áo anh thay ra đã được giặt giũ.



Lúc anh ở trong thư phòng, sẽ có người rón rén nhón chân mang trà vào, nhìn anh cau mày, cô sẽ nói cà phê uống nhiều không tốt, uống trà cũng hay.



Thẩm Tương Tường không đoán được tâm tư Bạch Thủy Ương, anh lo sợ cuộc sống hoàn mỹ tựa như quả bóng hư ảo, đâm một cái nổ tung, nhưng một câu cảm ơn, một lời khen ngon của anh có thể khiến cô gái này vui mừng đến cặp mắt đều cong lên, cô thật sự để anh trong lòng đi.



Bạch Thủy Ương cuối cùng cũng không còn lạ một người xa lạ chung một mái nhà với anh nữa, mà là một cô gái xem lời anh nói như trời, anh thích sự thay đổi này.




Nếu Bạch Thủy Ương cỏ thể mặc đám áo ngủ hấp dẫn đang bị cất trong tủ kia, anh sẽ thích hơn.



Người đàn ông này đã rục rịch động lòng rồi.



Sau một bữa trưa ngày chủ nhật, sói xám bị đè nén đã lâu cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt tà ác. Gần đây Bạch Thủy Ương chủ yếu học món Tây, chủ yếu là bánh ngọt và trà chiều.



Rõ ràng phải là những thứ quen thuộc với một thiên kim tiểu thư, không ngờ Bạch Thủy Ương lại vô cùng xa lạ, điều này cũng khiến cô có hứng thú đặc biệt với khóa này.



Giáo viên nói Hồng trà pha thế nào, bánh nướng ra sao, mật ong tỉ lệ bao nhiêu, phải đúng thì mới ra có được một bữa ăn hoàn hảo.



Bạch Thủy Ương đã sớm phát hiện trong nhà có mấy bộ dụng cụ uống trà tinh sảo, rất muốn thử, bình thường cũng chỉ có mình cô ở nhà cho nên cứ có cảm giác thiếu hụt, không hứng thú làm gì.



Đêm trước hôm chủ nhật, Thẩm Tương Tường nói với cô cuối tuần này anh không đi đánh Golf với khách hàng, cũng không có xã giao gì khác, có thể ở nhà cả ngày chủ nhật, Bạch Thủy Ương hưng phấn đến gần mất ngủ, cũng bắt đầu tìm cách chuẩn bị một bữa trà chiều hoàn mỹ.



Ngày hôm sau hai người đều ngủ dậy muộn, nhưng không ai cảm thấy có vấn đề gì, bữa sáng bữa trưa tùy tiện ăn luôn một thể.



Chủ nhật nắng đẹp, đã cuối thu, những ngày còn có nắng vàng ấm áp trở nên thưa thớt.



Không có gió, ánh mặt trời vương trên ban công, sau bữa trưa là khoảng thời gian an nhàn, nhà bọn họ có một ban công khá rộng, kê một chiếc bàn tròn và hai ghế dài, mảnh đất trống đằng sau còn trưng bày một ít hoa cỏ, là từ khi Bạch Thủy Ương trở về trồng thêm.



Bạch Thủy Ương mang một bình hồng trà đặt lên chiếc bàn ở ban công, một chiếc bánh nướng mềm xốp, một đĩa mật ong vừa đủ lượng cho hai người vì vừa ăn cơm trưa xong, chỉ có điều phải đầy đủ như thế đơn giản để Bạch Thủy Ương cảm thấy vui vẻ thôi.



Trong ánh mắt mong đợi của Bạch Thủy Ương, Thẩm Tương Tường không đành lòng ngồi yên đọc tiểu thuyết trinh thám, mặc dù cảm thấy trà chiều này nọ là việc làm ngớ ngẩn của đám phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt cô lại cảm thấy ngớ ngẩn một tí hình như cũng không phải không tốt.



Ánh nắng ấm áp, hồng trà ấm áp và cả nụ cười ấm áp của Bạch Thủy Ương làm trái tim anh cảm thấy thư thái.



Bạch Thủy Ương hài lòng nhìn Thẩm Tương Tường ngồi xuống, cô vẫn còn món chính, hôm này là lần đầu tiên cô nướng bánh ngọt không có sự chỉ dẫn của giáo viên, đã sắp đến lúc ra lò, cô ở trong phòng bếp chuẩn bị bơ cùng sốt hoa quả, từ góc độ của cô nhìn được một góc ban công, thấy bóng lưng thon dài của Thẩm Tương Tường cảm thấy yên tâm lạ.



Lò nướng kêu “đinh” một tiếng, cô đeo găng tay lấy bánh ngọt ra, hình dạng còn nguyên, tốt quá.



Bạch Thủy Ương tự khích lệ bản thân, phết bơ lên bánh ngọt, sau đó thận trọng nặn kem tươi và xếp trái cây lên, cuối cùng tạo thành một chiếc bánh kem hoa quả tương đối đẹp, tất cả rất thuận lợi.



Cô bê bánh ngọt ra ban công, cắt một mảng nhỏ cho Thẩm Tương Tường.



“Đây là lần đầu tiên em làm, anh nếm thử xem”. Ánh mặt trời chiếu lên gò má cô có chút nóng, tóc dài không quấn lại chỉ dùng dây chun buộc đuôi ngựa thấp, gió thổi vài sợi lất phất trên má có chút nhột.



“Cảm ơn” Thẩm Tương Tường nhận lấy bánh ngọt, thuận tiện vén vài sợi tóc bị thổi loạn của Bạch Thủy Ương ra sau tai, đầu ngón tay chạm vào da thịt cô.




Mặt Bạch Thủy Ương càng đỏ hơn, cầm lấy miếng bánh ngọt của mình cắt nhỏ ra để trấn định, ánh mắt lại không tự chủ liếc về phía Thẩm Tương Tường.



“Thế nào? Có ngon không?” Cô có chút hồi hộp.



Thẩm Tương Tường gật đầu “Ngon lắm, bánh rất mềm, bơ không quá ngọt, rất ngon”



Lúc này Bạch Thủy Ương mới yên tâm cười, có được lời khen của anh, cho dù không ăn, trong lòng cô cũng cảm thấy ngọt ngào.



Nhìn thấy Bạch Thủy Ương nở nụ cười, Thẩm Tương Tường cảm thấy lời nói dối của mình rất đáng giá, thật ra anh rất ghét đồ ngọt, mặc dù Bạch Thủy Ương đã giảm độ ngọt, nhưng với đàn ông thì đây chỉ là thứ phụ nữ mới thích.



Nhưng nếu làm cho cô vui vẻ, anh không ngại nói dối nhiều hơn, ai bảo cô là vợ anh chứ.



Bơ trắng mềm dính trên khóe miệng cô, Thẩm Tương Tường nghiêng đầu nhìn thấy Bạch Thủy Ương dùng đầu lưỡi liếm, vụng về như một đứa trẻ 5,6 tuổi, còn Bạch Thủy Ương tưởng Thẩm Tương Tường đang đọc sách, căn bản không biết anh đang nhìn trộm mình, khi cô phát hiện ra, bóng dáng to lớn của anh đã chờm tới, che ánh mặt trời trước người cô, khóe miệng bị một thứ gì đó mềm mại hơn che phủ.



Giữa trưa ngày thu, ánh mặt trời ấm áp, Thẩm Tương Tường lần đầu tiên hôn hít Bạch Thủy Ương, nếu không tính nụ hôn qua loa ở nhà thờ, đây chính là nụ hôn đầu tiên; nếu không tính vô số nụ hôn với người đàn ông khác Bạch Thủy Ương bỏ lỡ trong trí nhớ, cái này chính xác cũng là lần đầu tiên.



Thẩm Tương Tường hôn môi Bạch Thủy Ương, phát hiện môi cô vẫn hé mở y như lúc ăn bánh ngọt, đầu lưỡi anh không cần tốn công sức xông vào giữa, trêu chọc, lấy lòng cô, tiến một bước công thành chiếm đất, trao đổi nước miếng trong miệng nhau.



Bạch Thủy Ương gần như bị đôi môi Thẩm Tương Tường nháy mắt đặt lên làm cho giật mình, hô hấp gần như bị ngừng.




Đây chính là hôn sao? Cánh môi hai người dính chặt, có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, thân mật xâm nhập vào miệng đối Phương cảm nhận nhiệt độ, hôn như vậy làm người ta rất thẹn thùng.



Bạch Thủy Ương dần tỉnh táo lại từ trong nụ hôn, xấu hổ khiến cô muốn lùi lại đằng sau, nhưng Thẩm Tương Tường đã đoán trước động tác của cô, đè bàn tay lên gáy khiến cô không còn đường lùi.



Lưỡi của anh rút khỏi miệng cô, lúc cô vừa thở phào nhẹ nhõm anh lại liếm mút lên đôi môi, thậm chí vào lúc cô phân tâm anh còn dùng răng cắn lên môi dưới của cô.



Toàn thân Bạch Thủy Ương như nhũn ra, không biết rời khỏi ghế từ lúc nào ngồi lên hai chân anh, độ cao thích hợp để hôn môi.



Anh lại tiếp tục xâm nhập, lần lượt rút lui, giống như cố ý đùa giỡn cô.



Cô xấu hổ nhắm chặt hai mắt, lại ngoài ý muốn cảm nhận rõ đôi môi anh chuyển động, hôn lên mắt, lên mặt, rơi ở chóp mũi cô, trên má, vào cằm lại lên đôi môi mới một hồi cọ sát.



“Thật ngọt thật mềm” giọng Thẩm Tương Tường thì thào, luẩn quẩn thật lâu bên tai Bạch Thủy Ương.



Đôi môi Thẩm Tương Tường thoáng rời đi, Bạch Thủy Ương đang cho là cuối cùng cũng kết thúc thì đôi môi nóng rực lại lần nữa đặt lên, làn này động tác của anh mãnh liệt nóng bỏng, nếu vừa rồi là Thẩm Tương Tường an ủi cô thì lần này anh như mãnh thú trấn áp.



Anh gần như thô lỗ ngậm đôi môi cô không thả, không biết bao nhiêu lần liếm mút, hận không thể nuốt chửng, sau đó thăm dò càn quét, không chỉ hôn, lần này còn vuốt ve



Động tác của Thẩm Tương Tường nhanh chóng vượt xa tưởng tượng của Bạch Thủy Ương.



Chiếc váy cotton vốn muốn mặc cho thoải mái đã bị vén ngang hông, chiếc quần lót bằng lụa màu trắng lộ ra dưới ánh mặt trời, hai tay anh từ mông trượt lên, vuốt ve bộ ngực mềm mại của Bạch Thủy Ương, nắn bóp thành hình dạng mà anh thích.



“Nơi này anh rất thích” Thẩm Tương Tường rời khỏi môi trên Bạch Thủy Ương, mũi kề mũi, môi dán lên môi, trong quần áo của Bạch Thủy Ương bàn tay anh không chút khách khíc thưởng thức sự mềm mại.



“Ưm…” Tiếng rên rỉ nho nhỏ vốn không thể nghe thấy, nhưng khoảng cách hai người gần đến hơi thở cũng nghe thấy huống hồ tiếng rên.



Cô xấu hổ không biết làm sao, tóm lấy bàn tay đang luồn trong quần áo, “Đừng…”



Tất cả những điều này đối với cô đều quá xa lạ, xảy ra quá nhanh, giữa hai chân cô có cảm giác lạ là, tim đập thình thịch.



Cơ hội Thẩm Tương Tường cho cô thở dốc đã kết thúc, nụ hôn của anh từ cằm cô đi xuống, để lại trên cổ trắng ngần của cô một ấn ký màu hồng, anh muốn trên người cô in lại dấu ấn của anh.



Dưới quần áo, bàn tay anh đã mở nút áo sau lưng, không có áo lót ngăn cản, bàn tay anh trực tiếp dán lên hai vú cô, ngón giữa vuốt ve đỉnh phấn hồng, cảm giác nó dựng đứng lên mới buông tay.



“Tương Tường…” Bạch Thủy Ương túm lấy áo sơ mi của anh ngẩng cao đầu, ánh mặt trời chiếu vào mắt khiến cô không mở ra được, chỉbiết rên rỉ gọi tên anh.



Lời khẩn cầu thân mật như thế không khác gì thuốc kích thích, Thẩm Tương Tường bỏ qua cho cái cổ đã chi chit các nốt đỏ, cách một lớp áo, ăn ý với bàn tay ở dưới, hôn lên đôi vú mềm mại của Bạch Thủy Ương, vải vóc lưu lại dấu vết ướt nhẹp.



“Đừng…đừng, Tương Tường, cầu xin anh” Bạch Thủy Ương kẹp chặt hai chân, ôm lấy cổ anh khẩn cầu.



Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng thỏa mãn rời khỏi ngực Bạch Thủy Ương, chạm trán vào trán cô hỏi: “Thích không?”



Lúc này khóe mắt Thẩm Tương Tường đỏ lên, đang đè nén dục vọng, con ngươi đen sâu thắm như muốn nhấn chìm người khác.



“Ừm… thích” Bạch Thủy Ương vừa mím môi vừa nhìn góc áo sơ mi của anh, không dám nói không thích, sợ anh lại làm lại lần nữa, nhưng nụ hôn thân mật như vậy đúng như anh nói, rất ngọt, rất thích.



Có được lời khẳng định của cô, Thẩm Tương Tường mới giúp Bạch Thủy Ương sửa sang lại váy áo, để cô nằm trên người mình cùng ngả xuống ghế.



Bạch Thủy Ương dịch chuyển cái mông lại bị anh đè lại.



“Đừng lộn xộn” Nhắm mặt lại Thẩm Tương Tường thì thào.



Cô chỉ mất trí nhớ chứ không phải mất trí, dưới cặp mông có thứ gì ngẩng cao nóng rực cô vẫn hiểu rõ.



Nhắm hai mắt, đỏ mặt núp vào lồng ngực anh, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, hai người cùng chìm vào giấc ngủ.