“Thẩm phu nhân, thẩm phu nhân cô tỉnh rồi.” Giang Noãn Đông vừa mở mắt thấy một màu trắng xóa, mùi thuốc khử trùng đậm đặc.
Bệnh viện… Cô đã nhớ lại, cuối cùng cô đã nhớ lại.
“Gương, cho tôi mượn cái gương, cho tôi mượn cái gương.” Cô vội vã nhảy xuống khỏi giường, nhìn đông nhìn tây, tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể phản chiếu gương mặt mình.
Cô y tá bị cô dọa sợ, vội vàng móc từ trong ví ra một cái gương.
Trong gương là gương mặt một người đẹp hơn Giang Noãn Đông rất nhiều, vì gương mặt này cô được Thẩm Tương Tường sủng ái, vì thân thể này mà Bạch Tín Hùng yêu thương.
Cô căn bản không phải Bạch Thủy Ương, cô là Giang Noãn Đông, cô là một tên trộm vô sỉ.
Cô trộm cha mẹ, chồng, gia đình của Bạch Thủy Ương, còn trộm cả sự dịu dàng săn sóc của bọn họ nữa.
Nước mắt không khống chế nổi tuôn rơi, cô khóc như một đứa bé.
“Thẩm phu nhân, cô đừng quá đau lòng, Giang Phán Xuân mặc dù đã đi, nhưng đối với cậu bé đó không phải là một chuyện xấu, Phán Xuân ngoan như vậy, trên trời nhất định có nhiều người thích cậu bé.” Một tình nguyện viên tưởng Giang Noãn Đông vì chuyện của Giang Phán Xuân mà khóc đau lòng như vậy, vội vàng an ủi.
Giang Noãn Đông liên tục lắc đầu, vẫn khóc như diên dại, kể từ sau khi cha mẹ ra di, vì chăm sóc em trai cô buộc bản thân phải kiên cường, chưa từng chảy một giọt nước mắt, bây giờ để cho cô khóc đi, để cho nước mắt tích tụ bao lâu nay chảy ra đi, như vậy cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Hôm sau Giang Noãn Đông rời khỏi bệnh viện.
Cô không đi tìm Thẩm Tương Tường, cũng không đi tìm cha mẹ Bạch, cô không dám ăn trộm những cái tốt dành cho Bạch Thủy Ương, cô không phải là Bạch Thủy Ương của họ, không có phúc hưởng những yêu thương này.
Cô tin là những người họ Bạch nhất định sẽ xử lý hậu sự cho Giang Phán Xuân thật tốt, cô có thể yên tâm mà đi, trở lại cuộc sống của Giang Noãn Đông trước kia.
Giang Noãn Đông thuê một gian phòng trọ nho nhỏ, tìm một việc làm ở tiệm ăn nhanh, thời gian đầu thử việc vất vả cô chịu đựng không chút oán hận, cửa hàng trưởng nói biểu hiện của cô rất tót, tháng sau có thể thành nhân viên chính thức, tiền lương tăng gấp đôi.
Mỗi ngày sáu giờ dậy, bảy giờ phải đến mở cửa tiệm ăn nhanh, nếu như không có người thay ca, mười giờ tối mới xong việc, tuy công việc khổ cực nhưng Giang Noãn Đông vẫn hài lòng, mặc dù lúc đêm khuya yên tĩnh cô vẫn nhớ Thẩm Tương Tường và vợ chồng Bạch Tín Hùng, cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, nhưng cô đã nhớ lại rồi, sao có thể tiếp tục chiếm đoạt như vậy.
Cũng có những lúc nhớ Thẩm Tương Tường quá, Giang Noãn Đông cũng chỉ vùi trong chăn, cắn răng khóc thầm, ngày hôm sau vẫn đi làm bình thường.
Cô cố gắng kiếm tiền, hi vọng có thể trả lại số tiền gia đình họ Bạch đã tiêu cho em trai, mặc dù không biết khi nào mới có thể trả hết.
Thật ra đây cũng chỉ là tạo cho mình mục tiêu để sống mà thôi.
Sau 10 giờ sáng, tiệm ăn nhanh sẽ bận rộn chuẩn bị cho bữa trưa.
Hôm nay trong tiệm ăn nhanh lại có một đôi vợ chồng trung niên xông vào, người đàn ông nghiêm túc, người phụ nữ quý phái khiến cho mọi người đều phải liếc nhìn, nếu ai thường xuyên đọc báo kinh tế không chừng nhìn thấy bọn họ còn phát hoảng.
Giang Noãn Đông đang cúi đầu đối chiếu sổ sách lúc sáng, cảm thấy có người tới lập tức ngẩng đầu nở nụ cười chuyên nghiệp “Xin chào quý khách, xin hỏi cần gì?”
“Thủy Ương, con khỏe không?” bà Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắt bên dưới cái mũ lưỡi trai, viền mắt hồn lên, cằm cũng nhọn thế, đứa bé này không biết tự chăm sóc mình à.
Thủy Ương… Lâu lắm rồi không ai gọi cô bằng cái tên này.
Giang Noãn Đông ngẩn người một lúc mới phục hồi tinh thần, gật đầu với vợ chồng Bạch Tín Hùng, xin phép cửa hàng trưởng một tiếng đồng hồ, đưa hai người sang quán café bên cạnh.
“Thủy Ương, con gầy quá.” Bà Bạch không ngừng vuốt ve tay con gái, ánh mắt trìu mền khiến Giang Noãn Đông không ngừng chột dạ.
“Xin lỗi, xin lỗi, con không phải Bạch Thủy Ương, con không phải là con gái của hai người.” Cô cúi đầu không ngừng nói lời xin lỗi với vợ chồng Bạch Thủy Ương, môi dưới run rẩy, muốn giải thích nhưng lại không biết nói thế nào, bọn họ có thể tin tưởng chuyện tráo đổi linh hồn hoang đường này sao?
“Đứa ngốc, con không phải là con gái chúng ta thì là ai?” Bà Bạch vuốt ve cái gáy đang cúi thấp của Giang Noãn Đông, nhìn chồng một cái rồi chậm rãi nói.
“Chúng ta thật là cha mẹ có phúc, mặc dù không có đứa con gái ThủyƯơng nữa, nhưng lại có một cô con gái hiếu thuận, cùng mẹ nấu ăn, đen áo len cho ba, ba con rất thích, nhất định không chịu cởi ra.” Bà Bạch vừa nói vừa giễu cợt chồng, khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Tín Hùng phiêm phiếm hồng.
Giang Noãn Đông không hiểu nhìn đôi vợ chồng này như thế bọn họ nói thứ ngôn ngữ cô không hiểu gì.
“Đứa bé ngốc, mẹ là người hiểu rõ con gái mình nhất, chẳng lẽ con cho rằng mẹ không cảm giác được sự thay đổi của con gái mình sao? Đầu tiên chúng ta cũng không muốn tin, cũng không tiếp nhận được một Thủy Ương xa cách như thế vào nhà, nhưng sự thân thiết của con khiến chúng ta không thể nào không yêu thương con, đứa ngốc này, bây giờ có thể nói cho mẹ biết tên con không?”
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, ngay từ khi Giang Noãn Đông chưa nhớ ra mọi thứ bà Bạch đã nghi ngờ, nhưng không phải là ông trời bồi thường cho họ đây sao? Sau khi Bạch Thủy Ương đi lại cho họ một cô con gái đáng yêu như vậy.
“Mẹ…” Giang Noãn Đông ôm vai bà Bạch khóc nấc lên, tâm trạng bất ổn lập tức lắng xuống.
“Đứa bé ngốc này.” Lần này Bạch Tín Hùng vỗ vỗ bả vai gầy yếu của con gái “Về nhà thôi”
“Cha…” Cuối cùng cũng hiểu cái gì là vui rớt nước mắt.
Thế là Giang Noãn Đông lại dùng thân phận Bạch Thủy Ương trởi về nhà họ Bạch, nhưng gọi là Giang Noãn Đông.
Mẹ sợ trong lòng cô không thoải mái, ra lệnh cho tất cả người hầu gọi cô là tiểu thư Noãn Đông.
Bà Bạch kể từ lúc cô đi, Thẩm Tương Tường vô cùng đau khổ, không thèm về nhà, cứ ở lỳ công ty.
Giang Noãn Đông rất muốn hỏi chuyện liên quan đến Thẩm Tương Tường, nhưng bà Bạch không chịu nói cho cô biết, hơn nữa cô lại không tự tin với chính mình, trước kia cô nghĩ mình là Bạch Thủy Ương, là vợ anh, có thể giành được sự yêu thương của anh, nhưng bây giờ cô là Giang Noãn Đông, có lý do gì mà đến gần anh chứ?
Bà Bạch dường như thấu hiểu sự lo lắng của cô, “Thẩm Tương Tường là người thông minh, tuyệt đói không ngã hai lần cùng một chỗ, lần đầu tiên nó thích Thủy Ương là vì vẻ ngoài xinh đẹp của nó, kết hôn là muốn đền đáp ân tình của chúng ta trước đây, nhưng Thủy Ương đã khiến nó đau lòng thất vọng, lần thứ hai nó sẽ tiếp tục thích Thủy Ương vì bề ngoài của con bé sao? Là vì con đấy đứa ngốc ạ.”
Lần thứ hai thích là vì những ngày Giang Noãn Đông biến thành Bạch Thủy Ương sao.
“Thủy Ương với con như nước với lửa, sự nhiệt tình của Thủy Ương không thể ngăn cản, dùng Phương pháp kịch liệt để theo đuổi tình yêu của mình, con lại như dòng nước dịu dàng, Tương Tường sớm mất cha mẹ, luôn mơ ước về một gia đình, nó hi vọng có thể tìm được một người phụ nữ dịu dàng như mẹ mình để lập gia đình, Thủy Ương không thể cho nó những thứ con có thể cho, thế thì sao nó không thích con cho được?”
Giang Noãn Đông nghe bà Bạch nói vậy đỏ cả mặt.
“Con đã muốn biết nó sống tốt hay không, phải đến công ty tìm nó.” Bà Bạch cố tình trêu chọc Giang Noãn Đông, “Biết đâu các con tiểu biệt thắng tân hôn, còn sớm sinh cho chúng ta một đứa cháu ngoại cũng nên.”
Mặc dù không muốn thừa nhận ra miệng, nhưng cuối cùng Giang Noãn Đông vẫn bị bà Bạch đoán trúng, cô muốn đi găp anh.
Giang Noãn Đông núp ở cửa phòng tổng giám đốc, ngó nghiêng dáo dác, hết nhìn đông lại nhìn tây, thư ký đã nhận được lệnh của chủ tịch không được ngăn cản tiểu thư, vốn không định xem hành động quái dị của cô, cuối cùng vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Thẩm phu nhân, Tổng giám đốc đang họp, không có trong phòng làm việc đâu.”
“À, thế sao?” Giang Noãn Đông lúng túng cười, đem cái hộp đang giấu sau lưng đưa cho thư ký, “À…ừm, làm phiền cô đưa cái này cho anh ấy.”
Anh ấy trong miệng cô ngoài Thẩm Tương Tường ra thì còn có thể là ai.
Vừa nói xong, Giang Noãn Đông đã chạy biến khỏi hiện trường, lúc cô không để ý một bóng dáng cao lớn từ lối rẽ đi ra.
“Tổng giám đốc, tôi đã nói với Thẩm phu nhân theo lời anh dặn.” Thư ký nhìn vẻ mặt bí ẩn của Thẩm Tương Tường, đôi vợ chồng này không hiểu đang làm cái trò gì? Hại cô bị kẹt giữa hai bên, vừa muốn nghe Chủ tịch vừa muốn nghe Tổng giám đốc.
“Cái này là Thẩm phu nhân bảo tôi đưa cho anh.”
“Ừ”
Cô quay về, buổi tối đầu tiên Giang Noãn Đông trở về nhà họ Bạch, Thẩm Tương Tường cũng nhận được tin tức, tin tức này đương nhiên là ngài chủ tịch nghỉ hưu ở nhà không có việc gì làm, vừa rồi Thẩm Tương Tường nhìn khuôn mặt cô, gầy quá, cô gái chết tiệt này rốt cuộc có biết chăm sóc bản thân mình hay không?
Anh biết cô chưa từng chung đụng với Lưu Thanh Tuyền, anh biết cô đốt hết
đống tranh hắn vẽ, anh biết cô vẫn còn là tình nguyện viên ở bệnh viện, nhưng anh không biết cô có yêu anh không.
Thẩm Tương Tường đã nhìn chằm chằm cái hộp của Giang Noãn Đông đưa nửa giờ, cuối cùng vẫn quyết định mở nó ra, bên trong là một viên kẹo đã chảy một nửa.
Ngày thứ hai vô vẫn gửi qua thư ký cho anh một con gấu bông cũ rách.
Thẩm Tương Tường ném nó trên ghế salon phòng làm việc, ánh mắt không khống chế được cứ liếc qua, nhìn đến mất hồn.
Ngày thứ ba anh nhận được một tấm hình, trong hình là một căn nhà đẹp nhưng có phần cũ kỹ, cảnh vật xung quanh khiến anh thấy quen mắt.
Ngày thứ tư, trên bàn anh là một hộp tiện lợi, đều là những món anh thích ăn, đáng chết là mùi vị này thừa khiến anh biết do ai nấu, anh chỉ động một miếng rồi đưa thư ký trả lại Giang Noãn Đông.
Sau mấy ngày, những hương vị mới mẻ cứ liên tục bốc lên trên bàn làm việc của anh, thậm chí cả bữa trưa lẫn bữa tối, cô gái kia rốt cuộc mua được bao nhiêu người đưa hộp cơm cho anh.
Phô trương nhất chính là một buổi sáng anh lái xe vào tầng hầm, nhân viên quản lý ở bãi xe cũng cầm ra một hộp cơm, “Thẩm tổng, cái này là bữa sáng Thẩm phu nhân nhờ tôi chuyển cho anh.”
Anh lúng túng nhận lấy, vừa đến phòng làm việc lập tức nghiến răng nghiến lợi với cái hộp, nhưng khi anh tỉnh hồn thì chiếc bánh sandwich đã vào bụng anh mất rồi.
Có lần đầu tiên, lần thứ hai, thứ ba là thuận nước đẩy thuyefn.
Bọn họ cứ như chơi trò mèo vờn chuột, anh cứ trốn tránh gặp cô, cô lại không ngừng gửi hộp cơm cho anh.
Nhìn cái hộp cơm bị anh như hổ đói ăn sạch sẽ, Thẩm Tương Tường thở dài lần thứ N, ngày mai anh nhất định phải trả lại hộp còn nguyên cho cô gái kia.
Chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, là Bạch Tín Hùng gọi.
“Cha”
“Tương Tường, tối về nhà ăn cơm, mẹ con nhớ con.”
Về nhà sẽ gặp cô ấy, mấy ngày nay những việc cô làm là để nịnh nọt mình sao? Nếu cô không muốn tự mình gặp anh, nếu anh về cũng là sự phản kích với cô.
Đàn ông đang yêu rất là ngây thơ.
“Vâng, hôm nay con sẽ về ăn cơm.”
Khi Thẩm Tương Tường đi vào nhà họ Bạch, rồi đến lúc ăn cơm anh vẫn không
nhìn thấy người muốn gặp.
Trên bàn ăn chỉ có anh và vợ chồng Bạch Tín Hùng.
“Đừng tìm, con bé không ở đây.” Bạch Tín Hùng nhìn đứa con mồ côi của ông bạn do một tay mình bồi dưỡng thành tay trái phải, không ngờ Thẩm Tương Tường lại giống bố mình đến thế, vừa động đến chuyện tình cảm là loạn hết cả lên.
Thẩm Tương Tường lúng túng cụp mắt, cúi đầu ăn cơm.
“Thủy ƯƠng không có ở đây.” Bà Bạch gắp đầy thức ăn vào bát Thẩm Tương Tường, Giang Noãn Đông là con gái bà, Thẩm Tương Tường càng giống con trai bà, nhìn hai đứa trẻ cứ lạc trong mê cung tình yêu không tìm thấy lối, hai người mới nghĩ cách để họ tìm thấy nhau.
Không ở đây ư? Thế cô ấy còn nơi nào để đi?
Sau khi ăn xong, Bạch Tín Hùng gọi anh đến thư phòng, “Tương Tường, con lúc nào cũng là người thông minh tự tin, con cũng là người ở cùng Thủy Ương lâu nhất, thân cận nhất, đừng để chuyện lúc trước che mắt, Thủy Ương đã thay đổi suy nghĩ của chúng ta, con bé làm những thứ mình thích, tự tìm việc để làm, chẳng lẽ con chưa bao giờ nghĩ tới vì sao nó lại làm như vậy sao?
Hôm sau Thẩm Tương Tường không nhận được hộp cơm nào, chỉ nhận được một tấm hình.
Trong hình, Bạch Thủy Ương đứng ở trong vườn hoa một căn biệt thự, đang cầm bình nước tưới hoa, vui vẻ nhìn ống kính làm dấu tay chữ V, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Sau tấm hình viết một hàng chữ, Xin chào, em là Giang Noãn Đông.
Đây là chỗ bây giờ cô ấy ở sao? Nhìn như là đã thấy ở đâu.
Giang Noãn Đông, cái tên quen quá, hình như nghe thấy ở đâu rồi.
Giang Noãn Đông, Giang Noãn Đông, Giang Noãn Đông… Không phải là cô gái bị Bạch Thủy Ương đâm chết trong tai nạn sao?
Con gấu bông rơi từ trên salon xuống gây sự chú ý của Thẩm Tương Tường.
Giang Noãn Đông là cô bé dẫn theo em trai.
Đứa trẻ qua đời trong bệnh viện là Giang Phán Xuân.
Vậy thì tất cả đã rõ ràng, cô không phải là Bạch Thủy Ương…
Hoang đường, thật hoang đường, nhưng anh thật sự vui vẻ, rất vui vẻ.
Là thế phải không? Anh có thể hiểu như vậy không?
Những nghi vẫn đầy một bụng khiến Thẩm Tương Tường kích động, lập tức chạy tới địa chỉ trong hình, đó là nhà anh, nơi anh đã từng sống bên bố mẹ, Bạch Tín Hùng giúp anh giữ lại căn nhà mà anh không dám đối mặt.
Giống như trong ảnh, vườn hoa hoang phế giờ đã tràn đầy sức sống.
Cửa chính hé mở, anh đẩy vào thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang bò trên mặt đất lau chùi, cô cột tóc đuổi ngựa, mặc tạp dề, và một bộ quần áo ở nhà đơn giản, giống như bao bà chủ bình thường trên đời này.
Nhìn thấy anh cô mỉm cười.
“Anh về rồi.” Giang Noãn Đông không kịp để khăn lau xuống, một sức mạnh đã ập đến.
Anh và cô cùng ngã lăn ra sàn, Thẩm Tương Tường chôn mặt giữa cổ cô run rầy.
Cô ôm lấy bờ vai anh, mặc cho toàn bộ sức nặng cơ thể anh đè lên người mình, thì thầm bên tai Thẩm Tương Tường:
“Anh nói em không nhớ gì hết không có tư cách yêu anh, cho nên em đã tìm lại quá khứ của mình, tìm về rồi em phát hiện ra em yêu anh hơn, anh nói em phải làm sao bây giờ?
Em chỉ có thể mặt dày bắt đầu theo đuổi anh, anh biết em không có sở trường gì, giỏi nhất là giặt giũ nấu cơm, cho nên chỉ biết không ngừng gửi ơm cho anh, nắm bắt dạ dày anh rồi nắm bắt anh, Thẩm Tương Tường, lần này anh không còn lý do gì đẩy em ra. Xin chào, em là Giang Noãn Đông, em yêu anh.”
Giang Noãn Đông cảm thấy cổ mình hơi ươn ướt, khóe mắt cô cũng ướt, người đàn ông này nhiều năm trước lúc gia đình cô náo loạn đã giúp cô, người này khiến cô muốn được ở gần đến già, hôm nay đang ở bên cô.
“Xin chào, anh là Thẩm Tương Tường, anh cũng yêu em.”