Thuần Phục Cô Vợ Ngang Ngược

Chương 8: Quan Tâm




Lạc Đình Ân mở mắt ra, cô thấy trong người thật khó chịu. Dụi dụi mắt vài cái, cô quay đầu nhìn sang bên phải. Triệu Minh Hàn đang ngồi dưới đất, một tay chống lên giường cô ngủ.

Lạc Đình Ân chống tay xuống giường để ngồi dậy, cô từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra. Phải rồi, là cô đỡ đòn đó cho Triệu Minh Hàn.

Triệu Minh Hàn chợt tỉnh giấc, thấy cô, anh hỏi:

"Cô tỉnh rồi đấy à?"

"Triệu Minh Hàn, anh có sao không?"

Triệu Minh Hàn lắc đầu:

"Tôi có làm sao đâu. Người làm sao là cô kia kìa. Sao cô ngốc thế hả, cô làm thế lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Thì coi như là nghiệp quật đi. Tội tôi bỏ trốn"

Triệu Minh Hàn ngồi lên giường cô

"Cũng biết lỗi rồi à? Lần này nếu không phải vệ sĩ của tôi đi theo cô thì không biết bây giờ cô thành như thế nào rồi đấy."

Lạc Đình Ân cúi gằm mặt:

"Cảm ơn anh. Mà...Từ Bạch sao rồi?"

"Từ Bạch, Từ Bạch, cô vẫn còn lo cho hắn cơ à?" - Triệu Minh Hàn nói với giọng khó chịu.

"Không có. Tôi chỉ hỏi thế thôi!"

"Hắn ta được đưa về nhà cho ba mẹ hắn xử lí rồi. Nghe đâu bị ba mẹ nhốt trong phòng. Ba mẹ hắn có gửi lời xin lỗi cô đấy"

Lạc Đình Ân chỉ gật gù, không nói gì. Triệu Minh Hàn nói tiếp với giọng pha chút cà khịa:

"Ủa mà... tưởng cô với hắn ta là người yêu, mà sao mấy cái chuyện đấy cô lại không dám?"



"Nè, anh còn nói chuyện đó nữa là đập anh đấy. Im đi!"

"Ủa mà..." - Lạc Đình Ân nhận ra điều gì đó - "Quần áo của tôi...ai thay quần áo cho tôi vậy?"

"Là chị cô đấy!"

Lạc Đình Ân thở phào nhẹ nhõm. Triệu Minh Hàn cười:

"Sao? Sợ là tôi thay cho cô à? Cơ mà tôi với cô là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Nếu tôi mà làm chuyện đó, cũng đâu có sao!"

Lạc Đình Ân trừng mắt nhìn anh, cô đẩy anh 1 cái ngã xuống sàn

"Này, tôi cũng biết đau đấy!"

"Đồ biến thái. Anh mà lằng nhằng là tôi..."

"Cô làm sao? Định giở trò bỏ trốn nữa à? Đi! Cổng đang mở, cứ tự nhiên!"

Lạc Đình Ân như bị chọc tức đến phát điên. Cô đứng dậy hậm hực đi ra khỏi phòng. Triệu Minh Hàn ngồi trên giường cười.

1 lúc, anh thấy có gì không ổn. Anh ra ngoài, cô đi thật rồi. Anh vội chạy ra đường tìm cô.

Lạc Đình Ân vừa đi vừa chửi thề, miệng cứ lẩm bẩm. Chiếc xa máy từ đâu lao nhanh đến va vào cô, cô ngã nhào vào quán nước bên đường, đổ hết đồ của người ta xuống, nhưng hắn ta chạy mất.

"Ayza! Ê đi đứng kiểu gì vậy trời? Mù hả?" - Cô tức giận chửi mặc dù biết hắn ta đã đi mất.

"Cô đang nói cô đấy à? Đổ hết hàng của tôi rồi!" - bà bán nước bên đường nói.

"Nhưng không phải lỗi của tôi. Là anh ta va vào tôi mà!

"Tôi không cần biết. Giờ chỉ còn mình cô thôi. Cô làm sao đền cho tôi đi!"



"Nhưng mà tôi..."

Cô chưa kịp nói hết câu thì Triệu Minh Hàn ở đâu đến đẩy cô ra phía sau, anh rút một tập tiền đưa cho bà bán nước.

"Cầm lấy, đừng làm khó vợ tôi nữa!"

Rồi anh lôi cô đi.

"Cứ để ra ngoài là cô gây hoạ."

"Buông ra. Anh đuổi tôi đi rồi cơ mà!"

Anh nhìn xuống chân cô. Thấy chân trái cô bị thương, anh nói:

"Chân cô bị thương rồi. Đừng quậy nữa, về nhà đi."

Chẳng cần cô đồng ý hay không, anh bế cô về nhà

Triệu Minh Hàn lấy thuốc sát trùng rồi bông băng để rửa và băng bó vết thương lại cho Lạc Đình Ân. Tự nhiên, sao cô thấy tim mình đập mạnh thế.

"Xong rồi. Còn đau không?" - Triệu Minh Hàn hỏi.

"Không sao đâu. Mấy cái như này sao bằng mấy đòn roi của tôi hồi xưa ở nhà. Tôi quen rồi!"

"Ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ. Ngày xưa cô ở với ba mẹ, bây giờ cô ở với tôi."

"Thì sao?"

"Từ giờ tôi sẽ không để cô bị tổn thương như hồi xưa nữa đâu!"

Tự nhiên, cô thấy tim mình đập loạn xạ. Anh đang quan tâm cô đấy à? Câu nói của anh như xoa dịu đi mọi nỗi đau mà cô từng trải. Cô bỗng nhiên cảm thấy rằng mình rất quan trọng.

Bất giác, Lạc Đình Ân mỉm cười. Triệu Minh Hàn nhìn cô. Lúc cô cười... thật đẹp. Mà giờ anh mới nhận ra.