Tiếng vỗ tay từng nhịp một phát ra từ ngoài cửa, Lạc Đình Ân bước vào, khuôn mặt không tức giận mà rất hài lòng. Thấy cô, Triệu Minh Hàn cuống cuồng:
"Lạc Đình Ân, em...chân em... Chuyện này không như em nghĩ đâu. Là anh say, anh không biết gì cả."
"Thiếu phu nhân, chị lừa mọi người sao? Chân chị đâu có bị làm sao!" - Tiểu Mỹ nói với giọng quở trách.
Đúng là đồ giả tạo. Lạc Đình Ân nhếch mép.
"Bé con, mày nghĩ mày có quyền lên tiếng à?"
"Chị... chuyện này là do thiếu gia, không phải tại tôi. Còn chuyện chị giả vờ tàn phế là sao hả?" - cô ta vẫn giả ngây giả ngô.
"Nếu tao không giả bị tàn phế, thì làm sao tao biết được mày đang có âm mưu gì!" - Lạc Đình Ân đập lên giường 1 tập giấy - "Đừng tưởng tao không biết chính mày là người hạ độc tao trong những hộp cơm, chính mày làm trơn cầu thang để tao bị ngã."
Tiểu Mỹ trợn tròn mắt. Sự sợ hãi bắt đầu in rõ trên khuôn mặt cô ta. Triệu Minh Hàn giật lấy tập giấy xem. Đều là kết quả xét nghiệm lượng thuốc độc lớn trong hộp cơm.
"Khốn nạn" - Triệu Minh Hàn tức giận.
"Thiếu gia, thực sự chuyện này..." - Tiểu Mỹ vẫn cố giải thích.
Chát! Một cái tát thẳng vào mặt Tiểu Mỹ
"Còn dám chối cãi à? Đồ hồ ly tinh! Cút ra khỏi đây. Ngay lập tức!" - Triệu Minh Hàn không thể kìm chế được nữa.
"Thiếu gia ơi, cho em một cơ hội nữa đi. Em sai rồi" - Lúc này cô ta mới khóc lóc thảm thiết.
Triệu Minh Hàn không quan tâm, anh rút điện thoại ra gọi cho thư kí Mộc đến.
"Thiếu phu nhân, em xin chị, cho em cơ hội chuộc lỗi đi." - Cô ta bắt đầu quay ra năn nỉ Lạc Đình Ân.
"Haizz, bé con ơi, bé còn non lắm. Không qua mặt được chị đâu. Khôn hồn thì biến khỏi đây!"
Mặc kệ Tiểu Mỹ la hét, cầu xin thảm thiết, Triệu Minh Hàn lôi cô ta ra sân. Vừa lúc ấy Mộc Tư đến, Triệu Minh Hàn lôi cô ta lên xe của Mộc Tư rồi nói:
"Đưa cô ta đi càng xa càng tốt. Đừng để tôi phải thấy mặt cô ta."
Mộc Tư lái xe đi, Tiểu Mỹ ở trong xe la hét om sòm khiến Mộc Tư đau đầu. Anh dừng xe, lấy băng dính dính mồm cô ta lại
"Hãm hại thiếu phu nhân, cô sẽ sống không bằng chết."
Mộc Tư tiếp tục lái xe.
Triệu Minh Hàn nhìn chiếc xe đi xa, anh đập tay vào tường đầy đau đớn vì không bảo vệ tốt cho Lạc Đình Ân, suýt nữa cô lại bị hại.
Lạc Đình Ân bước ra bên cạnh anh
"Anh làm thế liệu cô ta có làm sao không?"
Triệu Minh Hàn vuốt nhẹ mái tóc của cô, anh nói:
"Em yên tâm, cô ta không chết là được."
Tay anh ôm lấy eo cô, kéo cô lại vào lòng mình:
"Bà xã, vất vả cho em rồi."
Lạc Đình Ân hai tay khoác cổ Triệu Minh Hàn
"Cũng may anh chưa làm gì cô ta. Không thì bây giờ chết với em"
"Làm sao anh làm gì cô ta được, cô ta đâu phải em đâu!"
Lạc Đình Ân nhìn anh với vẻ ngại ngùng, cô đánh nhẹ vào người anh một cái. Thấy vẻ ngượng ngùng của cô, Triệu Minh Hàn khá thích thú. Anh nói:
"Mà hình như... mình kết hôn cũng một thời gian rồi mà chưa có động phòng..."
Lạc Đình Ân trợn tròn mắt nhìn anh
"Anh...anh định làm gì?"
Triệu Minh Hàn bế cô vào trong phòng, đặt xuống giường. Lạc Đình Ân với gương mặt nhõng nhẽo
"Triệu thiếu gia..."
Cô chưa kịp nói thì Triệu Minh Hàn đã đặt lên môi cô một nụ hôn. Lạc Đình Ân có cảm giác rất ấm áp, nhẹ nhàng, không như cảm giác của Từ Bạch. Cô nhắm mắt lại, hai tay ôm cổ anh. Triệu Minh Hàn một tay nhẹ nhàng cởi chiếc cúc áo trên người cô ra, cô không cưỡng lại. Anh biết rằng cô cũng mong muốn điều này nên không để cô chờ lâu. Đêm hôm ấy, hai người đã hoà mình vào nhau, trải qua một đêm nồng nàn.
Chẳng biết Triệu Minh Hàn hành cô đến lúc nào mà cô ngủ thiếp đi từ bao giờ không biết. Sáng cô tỉnh dậy, ánh nắng đã xiên vào khắp phòng, Lạc Đình Ân bước xuống giường. Ôi. Cái thân hình này...đau muốn chết.
"Cái tên chết tiệt, làm mình ra nông nỗi này."
Cô chửi thầm rồi nhìn lên giường, vết đỏ lòm khắp giường. Thôi rồi, cô trở thành người phụ nữ của Triệu Minh Hàn thật rồi.