Thuần Phục Cô Vợ Ngang Ngược

Chương 1: Không Muốn




"Được rồi, cứ theo kế hoạch mà làm!" - tổng giám đốc Triệu Minh Hàn chốt câu cuối cùng với đối tác của mình rồi cúp máy.

Vừa cúp máy, tiếng chuông điện thoại di động lại reo.

"Alo, con nghe đây ba?"

"Hàn Hàn, ta vừa tìm được cho con 1 đối tượng tốt rồi. Là một tiểu thư của một gia đình giàu có kinh doanh bất động sản. Ngày mai cùng ta đi xem mắt"

"Dạ, sao cũng được ba!"

Suốt 30 năm anh chưa hề yêu một ai. Nói đúng ra, anh không có hứng thú với phụ nữ và tình yêu. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, anh luôn nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ anh, không cãi một lời. Cũng nhờ những sự sắp xếp của ba mẹ anh mà anh có được ngôi vị như ngày hôm nay. Vì thế, việc kết hôn anh cũng luôn nghe lời ba, dù mình không hề muốn.

Nhưng về bên phía gia đình kia lại khác. Hôm ấy, ông Lạc Chính và bà Thẩm Tố Đình gọi hai cô con gái của mình là Lạc Đình Nhi và Lạc Đình Ân lại và nói:

"Sắp tới ba mẹ có sắp xếp một cuộc gặp mặt gia đình cho Ân Ân và tổng giám đốc Triệu Minh Hàn của tập đoàn Triệu Thị. Ân Ân thu xếp đến hôm đấy đi với ba mẹ nhé"

"Gặp mặt?? Làm gì hả mẹ?" - Lạc Đình Ân hoảng hốt.

"Cái con này hỏi kì. Con cũng hai mươi mấy tuổi đầu rồi, suốt ngày ăn chơi. Cho con kết hôn đi cho con bớt ăn chơi đi chứ."

"Mẹ!!!!" - Lạc Đình Ân bắt đầu khó chịu - "Sao lúc nào cũng là con. Sao không phải là chị. Chị hơn con đến 4 tuổi cơ mà."



"Mở miệng ra là cãi. Chị mày hiền lành, chăm chỉ, đã thế lại còn đang có ý trung nhân bên Mĩ. Còn mày nhìn lại mình đi, ăn chơi, nghịch ngợm, lại còn qua lại với thằng Từ Bạch. Nó có gì không. Gia đình thì tầm thường, sao xứng được với nhà mình."

Lạc Đình Ân không biết nói gì, cô đứng dậy chạy thẳng lên phòng, đóng sập cửa lại vừa khóc vừa gọi cho Từ Bạch.

"Ân Ân, sao thế?" - Từ Bạch ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng cô khóc nên lo lắng.

"Từ Bạch, ba mẹ em bắt kết hôn" - Lạc Đình Ân vừa nói vừa khóc.

"Cái gì? Kết hôn? Với ai?" - Từ Bạch vừa hoảng hốt, vừa lo sợ.

"Em không biết, với cái ông giám đốc gì đấy. Em không muốn."

Vừa lúc ấy, tiếng Lạc Đình Nhi gọi từ bên ngoài:

"Ân Ân, Ân Ân!"

Lạc Đình Ân cúp điện thoại, mở cửa cho chị mình vào.

"Em ổn chứ?" - Lạc Đình Nhi hỏi.

"Nhìn em giống ổn lắm à?" - Lạc Đình Ân trả lời một cách hời hợt.



Lạc Đình Nhi đưa tay lên vuốt mái tóc của em gái mình, nhẹ nhàng nói:

"Chị biết em rất không muốn chuyện này xảy ra. Nhưng tin chị đi, đây sẽ là cơ hội cho em giải thoát khỏi căn nhà này."

Lạc Đình Ân cười nhạt một cái:

"À, thì ra mấy người làm thế là muốn cho em ra khỏi căn nhà này chứ gì. Được. Thế em cho mọi người toại nguyện."

"Ân Ân, không như em nghĩ đâu."

"Chị không cần nói gì đâu. Chị ra ngoài đi cho em nghỉ ngơi"

"Ân Ân, thực sự chị muốn tốt cho em thôi. Tin chị đi"

"Chị ra ngoài đi" - Lạc Đình Ân gắt lên.

Cô đẩy Lạc Đình Nhi ra ngoài, sập cửa lại và lại lên giường nằm khóc.

Từ nhỏ, Lạc Đình Nhi luôn được cưng chiều hơn, được dạy dỗ đàng hoàng. Còn cô thì khác, không ai quan tâm đến cô trừ Lạc Đình Nhi. Hơn thế, cô luôn là người gánh mọi đòn roi, chịu mọi sự tức giận của ba mẹ cô. Cô luôn tự hỏi tại sao cô không được như chị mình, không được yêu thương, chiều chuộng. Lần này lại ép cô kết hôn với một người cô không hề yêu thương, một người nghiêm túc, lạnh lùng như thế sẽ chịu nổi tính cách của cô hay sao? Thật nực cười. Giải thoát? Hay là chuyển đến nhà lao khác?

Càng nghĩ, cô càng oán hận cuộc đời. Sao đời lại bất công như thế? Tại sao hai đứa con mà một đứa được yêu thương, chiều chuộng, một đứa lại bị hắt hủi, ghét bỏ. Cô ước giá mình đừng sinh ra trên cuộc đời này, có phải bây giờ cô không phải chịu nhiều thứ như thế này