Thuận Minh

Chương 92: Trả lời sai không xấu hổ




Thốt ra lời này, tinh thần Chu cử nhân lại hưng phấn thêm mấy lần, xem ra đã từng suy nghĩ qua, trả lời ngay:



“Vô danh vô phận, tuần kiểm cửu phẩm, chức trách chỉ có tra xét muối lậu mà thôi, nếu thật có việc lớn gì, diêm đinh cho dù tinh nhuệ, huynh lấy cái gì để điều động chỉ huy, nếu người khác có danh phận đại nghĩa, diêm đinh này của nhà ai còn chưa biết được; không nền không tảng, Lý huynh trước mắt lương bổng hậu đãi, nhưng phương pháp bán muối nuôi quân này, chỉ có dùng ở lúc mùa màng yên bình không loạn thôi, nếu thật là thiên hạ loạn lên, thì chỉ cần no bụng, ai còn để ý tới mặn nhạt.”



Lý luận này Lý Mạnh ngược lại hiểu tương đối nhanh, cách mạng chiến tranh đều nhắc tới tầm quan trọng của căn cứ địa rất nhiều lần, có căn cứ địa mới có thể cung cấp lính không ngừng, mới có thể có năng lực kéo dài chiến tranh, quân đội không có căn cứ địa chính là cánh bèo, hoàn toàn không chịu được gió táp mưa sa.



“Hả? Ý Chu tiên sinh là căn cứ địa?”



“Căn cứ địa? Lý huynh quả nhiên đại tài, chỗ đất làm căn cứ, đúng là như thế!” Truyện "Thuận Minh "



“Ở Giao Đông này không thể sao?”



Những lời này của Lý Mạnh vừa nói ra, Chu Dương Chu cử nhân đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cười lên ha hả, mở miệng nói:



“Đừng nói là Giao Đông, chỗ đất Tề Lỗ này thái bình còn tạm, loạn thế nuôi cường đạo còn có thể, chứ nuôi quân chỉ có một con đường chết, Tề Lỗ không có gì ngoài mấy chỗ Tế Nam, Duyễn Châu, còn lại đều là đất đồi cằn cỗi, khắp nơi không phải núi cao rãnh trời thì địa hình hiểm yếu, ba mặt giáp biển, đâu đâu cũng đều là chỗ chết!”



Nói đến đây, Lý Mạnh đứng lên vái thật sâu, miệng nói: “Tiên sinh có nguyện ý giúp ta mưu đồ xưng vương không?” Chu cử nhân cầm quạt lông chim phẩy nhẹ làm bộ dáng cẩn thận, vậy liền hoàn mỹ, kẻ sĩ triều Minh, tuy nói trên miệng chẳng thèm ngó tới tiểu thuyết hàng rong như “Tam Quốc diễn nghĩa”, nhưng trên thực tế đều xem thuộc làu làu, bọn kẻ sĩ đối với chuyện Lưu Huyền Đức ba lần đến mời, Gia Cát Khổng Minh cầm quạt lông, khăn chít đầu, đều bàn luận say sưa, mong mình lúc nào đó có thể gặp được minh chủ, như giao long nhập vào biển rộng, phô bày sở trường, Chu cử nhân cũng không ngoại lệ, xem chừng đang hi vọng Lý Mạnh trở mình.



Mắt thấy đến giờ ăn cơm trưa, thao luyện trong viện đã tới lúc nghỉ ngơi, hơn mười người đầu mục hô lớn theo thứ tự.



“Tập hợp đội! Đứng nghiêm!!!”



Nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài, sau đó lại có tiếng hô to theo thứ tự:



“Đếm số.”





Thanh âm nguyên một đám diêm đinh vang lên, đây là ở lúc chỉnh đội hình kiểm nghiệm dân số, mỗi người đều hào khí mười phần, hô lớn. Thanh âm liên tiếp trong lúc nhất thời cắt ngang đám luận của hai người ở trong phòng, nghe khẩu lệnh và thao luyện bên ngoài, sau khi nói xong một tiếng “Phân tán, một lúc sau tập trung lại”, mới an tĩnh lại.



Đề tài bị gián đoạn, muốn nhắc lại cũng không dễ dàng như vậy, Chu cử nhân sau khi bình tĩnh trở lại, lập tức tỉnh ngộ, những lời vừa rồi nói, tùy tiện tiết lộ ra câu kia, đều là tội lớn tru di cửu tộc, sao hôm nay lại không giữ thân như thế, đều nói hết như vậy chứ? Duy nhất có thể trấn an bản thân chính là thanh danh hiệp nghĩa vô song, sắt son trước nhau như một ở trong phố xá của Lý Nhị Lang trước mặt này, có lẽ sẽ không tiết lộ gì.



Nhưng cho dù là nghĩ như vậy, phía sau lưng Chu cử nhân vẫn ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhìn thần sắc Lý Mạnh đối diện hờ hững nâng chung trà lên uống, Chu cử nhân lại càng oán hận mình nói nhiều lời ngông cuồng, càng yên lặng càng thấy xấu hổ, nhưng cũng không biết nên nói gì mới được.



Cảm giác của Lý Mạnh cũng chẳng tốt hơn Chu cử nhân bao nhiêu, nhưng hắn cũng không biết nên nói gì cho phải, vừa rồi đối phương nói như thế, quả thật giải thích mấy nghi vấn của mình. Chỉ là những nghi vấn này và mục đích ban đầu của hắn sớm đã bị người ta biết rõ như vậy, cũng không phải là chuyện tốt. Hơn nữa bất kể nói như thế nào, lúc này mình chính là phương cường hào hùng cứ nam bộ Lai Châu, nhưng đặt ở trong thiên hạ, chỉ giống như con kiến hôi, còn cần khuếch trương và tự mình cố gắng.




Có điều, phần tâm tư này của mình, Chu cử nhân có thể hiểu được, vậy như người thâm trầm cay độc giống như Chu cử nhân này, chắc hẳn cũng có thể hiểu được, chỉ là không người nào để ý tới, nếu không phải người thiên hạ cũng giống như mình, nếu không phải tất cả mọi người đều lười quản, vậy còn có một loại khả năng Lý Mạnh không dám suy nghĩ, đó chính là có người chú ý tới, hơn nữa còn chuẩn bị can thiệp.



Trong phòng, sự im lặng khó xử bị Lý Mạnh mở miệng phá tan, Lý Mạnh từ từ nói:



“Hôm nay mời Chu tiên sinh, là muốn Chu tiên sinh thay Lý mỗ làm mai mối đi cầu hôn.”



Lại im lặng nửa ngày, Chu Dương cười khan hai tiếng, trả lời:



“Nhưng không biết Lý huynh có ý với cô nương nhà ai?”



“Thiên kim tiểu thư Nhan Nhược Thiên của Nhan tri châu.” Truyện "Thuận Minh "



Đối thoại lúc này so với bàn chuyện thiên hạ vừa rồi thật ra còn khó xử hơn, hôn nhân đại sự, ở thời đại này chú ý lệnh của cha mẹ, theo lời của người mai mối, cho dù cha mẹ của Lý Mạnh đều mất, cũng có thể tìm mấy vị trưởng bối đến nói vun vào, còn mình ngồi ở đó ăn to nói lớn như vậy, thật là có chút cổ quái.



Hơn nữa con gái Nhan tri châu, khuê danh đều là chuyện tư mật của thiếu nữ, sao có thể tùy ý nói ra miệng như vậy, Chu Dương cho dù nghe thấy cũng thấy thất lễ, cũng may lúc Lý Mạnh nói những lời này, có vẻ bình thản phóng túng.




Chỉ là Lý Mạnh và nhà Nhan tri châu thật sự quá không tương xứng, Chu Dương đã khôi phục lại bình tĩnh, chần chờ một lúc rồi mở miệng nói:



“Cũng không sợ Lý huynh mất hứng, hôn sự này thật sự là phần nắm chắc không lớn, Chu mỗ nói lời không khách khí, Tôn gia và Từ gia chủ Lai Châu đều là đại tộc, đám hỏi với bọn họ, tất nhiên cần có người giúp đỡ, hơn nữa bọn họ đều là chỗ thân sĩ, người ta cũng cần môn đăng hộ đối.”



Lý Mạnh bật cười, tránh chủ đề này của Chu Dương, trang trọng thi lễ với Chu cử nhân, mở miệng nói:



“Lý mỗ ở trong thành Giao Châu này thật là không tìm được người nào đức cao vọng trọng thay mặt, cũng chính vì nghĩ đến Chu cử nhân ngài hay giúp đỡ người khác, có lẽ chịu giúp việc này, ta kính nhờ ngài.”



Thấy thái độ Lý Mạnh, Chu cử nhân vội vàng đứng lên, trên mặt tuy có vẻ khó xử, nhưng vẫn cười trả lời:



“Cũng được, Chu mỗ sẽ đi thử một phen, liền đến ăn vạ tri châu.”



Hai bên cố ý lảng tránh đề tài vừa nãy, đặc biệt là Chu cử nhân cả người mồ hôi lạnh, cảm giác mình vừa rồi thật sự là nhiệt huyết dâng trào, đối phương chưa nói gì, sao mình lại nói vấn đề đó trước chứ, những câu đó đều mắc tội xét nhà diệt tộc đó!



Kế tiếp lại nói thêm mấy câu qua loa, Chu cử nhân cũng không muốn nán lại thêm, đứng dậy cáo từ Lý Mạnh, vừa ra đến cửa đột nhiên mở miệng nói với Lý Mạnh:




“Hôm nay tới quý phủ, ta và huynh chỉ nói về chuyện cầu hôn với nhà tri châu, đúng là thế phải không?”



Lý Mạnh sửng sốt, sau đó liền bật cười, hắn đương nhiên hiểu được ý của đối phương, vội vàng gật đầu xác nhận, thấy được thái độ của Lý Mạnh như vậy, Chu cử nhận lập tức có loại cảm giác trút được gánh nặng, có điều cũng có chút cảm giác thất vọng, vừa rồi nói dõng dạc lâu như vậy, thật đúng là quyến rũ cho người mù.



Vương Hải ở phía trước dẫn Chu cử nhân xuất phủ, mới đi được vài bước, bỗng nghe được Lý Mạnh ở phía sau cao giọng nói:



“Hôm nay nói chuyện trên trời dưới đất với Chu cử nhân, thật đúng là trong lòng vui sướng, sau này nếu có cơ hội, xin tiên sinh đến uống rượu thưởng thức trà.” Truyện "Thuận Minh "




Vừa nghe được lời này, cả người Chu cử nhân chấn động, sắc mặt lập tức trở nên đỏ ửng, xoay người vái chào thật sâu có chút kích động, sau đó bước ra ngoài.



Ngày hôm sau liền có tin tức từ thành Giao Châu truyền ra, tân Chu cử nhân Chu Dương ở bản châu bái phỏng tuần kiểm quản lý muối Lý Mạnh, thái độ có chút kính cẩn khách khí, hai bên trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Thanh danh của Lý Nhị Lang lập tức lại tăng lên một tầng ở bản địa, còn có một số tin tức nho nhỏ từ quan phủ, nói là Chu cử nhân tới bái phỏng Nhan tri châu, tri châu rất khách khí mà mời cử nhân vào trong đường nói chuyện, có điều chưa được bao lâu, Nhan tri châu luôn nhã nhặn lại gào lên.



Mặc dù bọn nha dịch đều là bị đuổi ra, nhưng tiếng la phẫn nộ vẫn rơi vào trong tai mỗi người, nghe không rõ chi tiết, nhưng câu “Không được” mọi người đều nghe rõ, không lâu sau đó Chu cử nhân mặt đầy xấu hổ mà cáo từ, tin tức này truyền đi không rộng, cũng chỉ ở trong đám người có liên quan ở nha môn biết.



Chu cử nhân không tự mình đến nói kết quả cho Lý Mạnh, mà chỉ bảo người nhà đưa thư, phía trên ghi bốn chữ “Đã phụ nhờ vả”. Đối mặt với kết quả này, Lý Mạnh cũng chỉ có thể cười khổ.



Sự tình luôn khiến người khác cảm thấy rất kỳ quặc, ngày thứ hai sau khi nhận được tin tức kia, Ban Đầu của nha môn lại khách khách khí khí mà tới thăm, mở miệng nói:



“Tri châu lão gia mời Lý lão gia đi nha môn nghị sự.”



Tri châu là quản dân, tuần kiểm là quản muối, ngoại trừ mỗi tháng là tạo thuận lợi mà tặng bạc, cũng không dính líu gì nhau. Có điều tình huống này lại có chút kỳ quái, đầu tiên là dùng chữ “Mời”, hơn nữa lại là Ban Đầu nha môn chứ không phải người nhà, đây cũng nói rõ ràng mới qua thuognw nghị việc công.



Lý Mạnh nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ tới chuyện hôm trước ủy thác người đi qua cầu hôn, còn lại thật đúng là không có liên hệ gì, có điều ở trong thành Giao Châu này hắn không cần lo, những quan viên nha môn tri châu này, ai ngày nào rốt cuộc đang làm gì, trong lòng Lý Mạnh đều nắm rõ, lần này đi chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm.



Buổi sáng vừa mời, buổi chiều Lý Mạnh đã dẫn mấy hộ vệ thân tín tới nha môn, không ngờ vừa vào cửa liền gặp người quen, là giáo đầu Trương Lâm dạy cưỡi ngựa cảu nhóm diêm đinh, bây giờ là lúc cày bừa vụ xuân, Trương Lâm xin nghỉ nói là về bận việc nhà nông, hôm nay lại gặp ở trong tri châu này, vậy chỉ có một loại giải thích đó.



Trương Lâm ở trước mặt Lý Mạnh lại không kính cẩn như bọn diêm đinh, kéo giọng rất dài hô:



“Lý Nhị Lang, lão Hán hôm nay cùng Tô đại nhân vào thành, điểm tâm còn chưa kịp dùng, mau an bài một chỗ cho đám huynh đệ già chúng ta đi.”



Đứng ở bên ngoài nha môn còn có 7 8 người, ngoại trừ Trương Lâm, còn có mấy người hơn 40 tuổi, còn lại đều là hán tử khỏe mạnh, đều mặc chiến bào, quần áo cũng coi như sạch sẽ. Lý Mạnh biết, cái gọi là Tô đại nhân chính là chỉ huy sứ Tô Thần chỗ Linh Sơn vệ, nói như vậy những lão nhân này và tráng đinh chắc hẳn là thân binh và hộ vệ của Tô chỉ huy sứ, Lý Mạnh ở chỗ Linh sơn vệ làm ra nhiều chuyện như vậy, bất kể là Thiên hộ đang quản hay là Chỉ huy sứ, đều chẳng quan tâm