Thuận Minh

Chương 406: Tế anh linh (1+2+3)




Đầu tháng chạp năm dó, Lăo doanh quân Giao Châu và quân Đăng Châu đều có một đợt nghỉ ngơi hồi phục ngắn v́ sau hai ngày chiến đấu liên tiếp, mọi người đă mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi.



Mấy năm nay thiên tai liên tục cùng với đại quân tràn qua khiến cho dân số ở các thôn trấn trong các quận huyện vùng Bắc Trực Lệ gần như mất hết. Ngay cả những nông dân trồng trọt cũng dựa vào các thành trấn xung quanh. Đây cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, ở những thôn trấn nhỏ này, khi nạn đói và tai nạn tràn qua, dân số giảm với mức độ rất lớn.



Sự giảm bớt dân cư mang tới một hệ luy của nó chính là năng lực sản xuất trên diện rộng và khả năng tự bảo vệ ḿnh giảm sút nghiêm trọng. Nếu như ở những thôn này có nhiều đạo tặc, kể cả như lang sói th́ đó là phiền phức rất lớn.



Có lẽ những đạo tặc này trước đây cũng xuất thân từ nông dân, chúng đối phó với những nông dân vô cùng hung ác. Sau khi cướp hết tài sản, nữ nhân, những dân cư c̣n sót lại trong thôn đều bị tàn sát hết.



Mấy lần binh mă kinh sư Bắc Trực Lệ bị quân đội từ bên ngoài tới đánh tan tác, cuối cùng phải cướp trai tráng của các địa phương ṭng quân. Trên thực tế quan binh c̣n hung ác, tàn tệ hơn đạo phỉ. Những nông dân Bắc Trực Lệ rơi vào đường cùng, c̣n biết giữ bổn phận của một lương dân không trở thành đạo phỉ chỉ c̣n biết dựa vào số đông dân cư xây dựng hệ thống pḥng ngự tương đối hoàn chỉnh xung quanh thôn trấn.



T́nh h́nh đó đă dẫn tới có rất nhiều nơi h́nh thành hệ thống pḥng ngự như vậy. Trên thực tế kết quả này không c̣n ǵ tồi tệ hơn. Như đă nói xung quanh vị trí đóng trại của quân Giao Châu doanh của Lý Mạnh, trong ṿng một trăm dặm có thể nói là không một bóng người. Các châu, huyện ở bắc huyện Đông Quang bên kia Vận Hà bị quân Thát đánh phá khiến cho dân chúng trong thành bỏ chạy tứ tán, t́nh h́nh này c̣n nghiêm trọng hơn nhiều.



Trong thương đoàn Linh Sơn và diêm bang Sơn Đông có rất nhiều người dân bản xứ Bắc Trực Lệ. Bọn họ cũng phải đi hết một ngày một đêm, thậm chí c̣n phải đi một lộ tŕnh xa hơn mới nh́n thấy thôn trấn có người ở.



Trong t́nh cảnh khốn khó như vậy, thịt ngựa, da ngựa chính là món ăn ngon khiến người nghèo khổ thèm nhỏ răi. Hơn nữa cái giá đổi lấy những thứ đó chỉ là cung cấp lao động cho quân Giao Châu mà thôi. Một việc tốt như thế khiến người dân chạy tới như vịt. Thế nhưng những người dân ở xung quanh muốn tới băi chiến trường cũng mất mấy ngày.



Không có đầy đủ nhân lực khiến cho mọi chuyện vô cùng chậm chạp. Việc phân phối chiến lợi phẩm và vận chuyển phải điều chỉnh lại. Thậm chí cả việc quay về của Đại quân tất cả đều là những khó khăn không nhỏ.



Khi quân Đăng Châu đang tử chiến với đại quân Thát, dân phu thuê từ Cảnh Châu đă bỏ chạy rất nhiều. Trong khi đó binh mă Lăo doanh v́ hành quân vô cùng khẩn cấp, hơn nữa trong nội địa Sơn Đông từ trước tới giờ vẫn có tuyến tiếp tế nội địa, khi rời khỏi Sơn Đông chỉ mang theo năm ngày quân lương, không mang theo dân phu.



Quân đội không phải chỉ dựa vào nguyên binh lính là có thể hành quân tác chiến mà c̣n phải dựa vào binh lính phụ trợ và dân phu hỗ trợ vận chuyển. Quân Giao Châu doanh vừa giành một trận đại thắng nhưng v́ thiếu dân phu, không kịp vận chuyển tiếp tế khiến lâm vào t́nh cảnh khốn khó.



Đương nhiên theo dự đoán của Lư Mạnh khoái mă báo tin thắng trận đă tới Sơn Đông. Khi tin tức vừa báo về Sơn Đông. Nhất định bên Sơn Đông sẽ làm theo kế hoạch, phái đội ngũ hậu cần mau chóng đuổi kịp đại quân, hơn nữa phân đà, chi nhánh của thương đoàn Linh Sơn và diêm bang Sơn Đông ở mấy phủ Hà Gian, Bảo Định, Chân Định nhất định sẽ phải người trợ giúp. Có lẽ mọi chuyện sẽ thuận lợi. Dù sao điều kiện đưa ra cũng ưu đăi, hơn nữa c̣n có đại thắng này làm chỗ dựa.



Nhưng vấn đề lúc này th́ không tốt lắm. Những dân phu kia cần thời gian mới tới nơi. Mà thời gian để cho những dân phu đó tới băi chiến trường th́ nằm trong khoảng hai ngày ǵ đó.



Trong hai ngày này, quân Giao Châu doanh vừa mới có được một thắng lợi huy hoàng không có khả năng có thể chờ đợi trong gió lạnh thấu xương của b́nh nguyên Hoa Bắc.



Cho dù là sức khoẻ hay tinh thần của binh lính quân Giao Châu đă bị ảnh hưởng rất lớn.



Cho dù chỉ có hai ngày chiến đấu nhưng quân Đăng Châu có gần một vạn người chết. Binh lính Lăo doanh vô cùng mệt mỏi. Nếu dựa theo quy định trong quân kỷ th́ phải nghỉ ngơi và hồi phục tới tận ngày mùng tám tháng chạp. Thế nhưng thời gian thực sự gấp gáp. Nếu binh lính chỉ nghỉ ngơi, hồi phục ngay tại chỗ th́ chỉ e cuối cùng sẽ gây ra ảnh hưởng xấu.



Lư Mạnh hạ lệnh binh lính nghỉ ngơi hồi phục tới ngày mùng năm tháng chạp. Sau khi thực hiện các công việc chuẩn bị cần thiết, toàn quân lên đường quay về Sơn Đông. Có lẽ khi đó binh lính vẫn chưa kịp hồi phục nhưng nên nhanh chóng quay về Sơn Đông. Khi đó bọn họ sẽ được nghỉ ngơi hồi phục đầy đủ, c̣n bây giờ bọn họ tạm thời nhẫn nại một chút.



Điều khiến người ta vô cùng kinh hăi chính là vào ngày mùng sáu tháng chạp, dân phu trưng tập ở các nơi c̣n chưa tới, các thương đội lớn ở Sơn Đông và phụ cận kinh thành đă tới trước.



Vào thời Minh mạt các hoạt động buôn bán phồn vinh một cách dị thường, Càng về cuối càng phồn vinh. Trong hoàn cảnh như thế, các thương đội lớn và các thương nhân lớn ở Sơn Đông đă tích luỹ được thực lực khổng lồ.



Phần lớn những thương nhân và thương đoàn này có gốc gác Sơn Đông, một số ít là tới từ những vùng đất khác. Bọn họ dựa vào sự phát triển hùng mạnh của Sơn Đông mấy năm nay mà bành trướng thế lực ra bên ngoài, có thể coi là những phú thương giàu có, thực lực khổng lồ.



Bọn họ có khả năng khứu giác nhanh nhạy trong buôn bán. Bọn họ thực sự hiểu khi nào cần buôn bán hàng hoá nào, quân Giao Châu doanh cần cái ǵ, quân nhu quân Giao Châu doanh ở đâu. Thương đoàn Linh Sơn và cục chế tạo binh khí thường có những đơn hàng khổng lồ. Chỉ cần bọn họ có thể thoả măn nhu cầu này là đại phát tài.



Huống chi ở Sơn Đông c̣n có bến cảng lưu thông với bên ngoài. Trịnh gia và những thương nhân đường biển có hoạt động buôn bán với người Tây Dương bắt đầu tới Sơn Đông làm ăn.



Thương đoàn buôn bán từ nam tới bắc là một trong những hoạt động buôn bán thu lợi nhuận cao nhất thiên hạ. Trong khi đó Sơn Đông ở vào chính giữa Nam Trực Đăi Lệ, hơn nữa c̣n có thực lực hùng mạnh, có thể đảm bảo an toàn thông suốt trên đường lưu thông. Dựa vào điểm lợi ích mấu chốt của giao thông thuận lợi này, các thương nhân Sơn Đông xuôi nam, ngược bắc buôn bán, trở nên phát tài.



Đương nhiên dân chúng Sơn Đông bởi v́ mua bán muối lậu, bởi v́ ḍng Vận Hà, bởi v́ các hạng mục công thương nghiệp của quan phủ, bởi v́ sự tồn tại của Giao Châu doanh mà trở nên giàu có, thậm chí trở thành những người phất lên rất nhanh, sức mua sắm của bọn họ cũng tương tự như vậy, cũng là một trong những nguyên nhân khiến các thương nhân Sơn Đông phát tài.



Những thương gia giàu có này nói theo cách nói của người hiện đại chính là giàu đột ngột. Sự giàu có của bọn họ xuất phát từ sự hùng mạnh của Giao Châu doanh. Không cần biết trong ḷng bọn họ có suy nghĩ nào khác, bọn họ thực sự tin tưởng vào Giao Châu doanh. Đó chính là nơi làm giàu của bọn họ.



Những thương nhân này theo sát nhất cử nhất động của quân Giao Châu doanh. Bọn họ căn cứ vào hoạt động quân sự của quân Giao Châu doanh mà phán đoán bước làm ăn tiếp theo của ḿnh.



Thế nhưng điều khiến Lý Mạnh và các tướng sĩ quân Giao Châu doanh dở khóc dở cười chính là những thương đội tới rất kịp thời này không mang tới lương thực và những hàng hoá cấp bách trước mắt mà bọn họ mang tới những hàng hoá khác.



Những loại hàng hoá quân Giao Châu cần gấp hiện này chính là vôi bột để lưu giữ thủ cấp cùng với một số dược liệu thiết yếu và một số lượng lớn vải trắng.



Thương đội mang những hàng hoá này tới phải nói là vô cùng nhạy cảm. Mang đúng loại hàng hoá mà quân Giao Châu đang cần. Rất nhiều thi thể quân Thát, thi thể của tướng sĩ quân Giao Châu ḿnh, thủ cấp quân địch, thi thể các tướng quân. Mặc dù mùa đông giá rét nhưng vẫn phải xử lý chống thi thể phân huỷ.



C̣n về chuyện vải trắng. Rất nhiều người chết. Khi cử hành nghi lễ tế điện sẽ cần dùng tới. Tóm lại là những ǵ cần dùng đều mang tới. Những thương nhân này c̣n mang tới một số vàng mă, hương nến cùng các loại vật dụng dùng cho tế lễ.





Theo như lời nói của nhị chưởng quỹ dẫn thương đội tới là ông chủ của bọn họ tin tưởng rằng lần này quân Giao Châu doanh nhất định thắng trận. Khi Lý Mạnh dẫn Lăo doanh ở Sơn Đông hành quân gấp gáp, đương nhiên không thể giữ bí mật trong nội địa Sơn Đông. Sau khi ông chủ của thương đoàn đó biết được đă bắt đầu chuẩn bị hàng hoá nhưng bởi v́ số lượng hàng hoá quá lớn nên phải tới phụ cận kinh thành gom hàng.



Bởi v́ bọn họ đă chuẩn bị sớm nên đương nhiên cũng tới sớm, nói một cách chính xác là bọn họ tới đúng lúc. Khi nhị chưởng quỹ có vẻ vừa lo sợ vừa cảm thấy vinh hạnh tŕnh bày với Lư Mạnh điều đó khiến cho Lý Mạnh vô cùng xúc động. Khi quân Thát nhập quan, thiên hạ chấn động. Tất cả mọi người đều cho rằng Sơn Đông không thể tồn tại nhưng các thương nhân Sơn Đông lại vẫn vô cùng tin tưởng. Sự tương phản khiến người ta phải cực kỳ cảm kích.



Quả thực quân Giao Châu đang cần vôi bột, dược liệu, vải trắng để tế lễ và hương nến. Mấy viên quan chỉ huy quân nhu doanh tiến hành thu mua, không so đo giá cả với thương đội. Dù sao th́ thương đội chuẩn bị gấp rút cũng nhiều khổ cực. Quân Giao Châu doanh quân phí sung túc, nên không làm khó dễ cho các thương nhân trong vấn đề này.



Sau sự kiện lần này, tất cả giao dịch của Giao Châu doanh đều thực hiện với thương đoàn đó. Thương nhân đó chính là phú thương giàu có thứ hai Sơn Đông. Thế nhưng sau lần giao dịch lần này với quân đội Giao Châu doanh, tiếp tục buôn bán, kiếm được nhiều tiền của bên quân Giao Châu doanh nên chỉ chưa tới mười năm đă trở thành một phú thương giàu có nhất.



-o0o-



Nhờ thương nhân vận chuyển hàng hoá tới khiến cho quân Giao Châu doanh tổ chức một nghi lễ tế lễ chính thức vào ngày mùng sáu tháng chạp mà không phải tiến hành qua quưt.



Hơn nữa phải nói tới một điều kỳ quặc. Mấy ngày trước, sau trận đại chiến, thời tiết ở vùng Bắc Trực Lệ, ngoài trừ sáng sớm và chiều tối sương mù dày đặc, c̣n th́ vô cùng sáng sủa. Thế nhưng vào ngày mùng sáu tháng chạp này, bầu trời buổi sáng rất u ám, bầu trời giống như phủ một lớp ch́ vậy. Sau khi ăn sáng xong, tiếng trống tập hợp đội ngũ các doanh vang lên ầm ầm bên ngoài.



Lúc này binh lính các doanh đă chuẩn bị sằn khăn trắng thắt trên đầu. Các thống lĩnh chỉ huy các doanh đôn đốc binh lính ra khỏi doanh, xếp hàng trên một khu đất trống bên cạnh ḍng Vận Hà.



Vào lúc b́nh minh, quân nhu của quân Đăng Châu và Lăo doanh và Quân nhu doanh đă ra sắp đặt vị trí xếp hàng của các doanh trên khu đất. Hơn nữa c̣n tiến hành dựng một cái đài gỗ ở hướng bắc. Sáng sớm ngày mùng sáu, vị trí của tất cả các doanh đă được sắp đặt xong.



Trấn đông tướng quân, Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh ra ngoài đó sớm hơn mọi người. Hắn cùng thống lĩnh Thân binh doanh Vương Hải, thống lĩnh Mă quân Thang Nhị. Tham tướng quân Đăng Châu. Triệu Năng, phó tướng quân Đăng Châu, Vương Thao. Chủ bộ Viên Văn Hồng, thống lĩnh pháo đội Quách Lương và tất cả các thân binh, mưu sĩ đang tập trung ở khu đất.



Thân là chủ soái, cách ăn mặc của Lý Mạnh đương nhiên phải khác ngày hôm qua. Chiếc áo khoác màu đỏ sậm ngày thường không c̣n hiện diện trên người hắn nữa. Lư Mạnh thắt một dài vải trắng ngang lưng, trên đầu hắn cũng quân vải trắng. Lý Mạnh đứng trên đài gỗ nh́n binh lính các doanh nối đuôi nhau đi ra băi đất xếp hàng.



Sắc mặt Lư Mạnh không có biểu hiện ǵ. Hắn chỉ đứng yên nh́n binh lính đi ra sau đó hắn lặng yên nh́n những linh vị bằng gỗ để trước đài gỗ. Những tấm linh vị gỗ chất thành một đồng cao trước đài gỗ. Những tấm linh vị đài chưa tới một thước, chiều rộng hai tấc. Trên mặt những linh vị đều dùng mực đen viết tên binh lính.



Theo thông lệ của quân Giao Châu doanh, ngoại trừ việc tiễu phỉ ở trong nội địa Sơn Đông, c̣n khi tác chiến bên ngoài Sơn Đông, các tướng sĩ chết trận đều được hoả táng. Tro cốt giao cho người nhà. Từ Bả tổng trở lên th́ vận chuyển di thể về nhà.



Tro cốt hoả táng được để trong hộp gỗ. Một tấm linh vị gỗ có viết tên binh lính và chức danh gắn trên hộp gỗ. Một tấm linh vị khác được coi là thay thế di thể để dùng trong nghi thức tế lễ.



Phần lớn binh lính chết trận đều là trong trận ác chiến của quân Đăng Châu với đại quân Thát Lỗ. Ngay trong ngày hôm đó có khoảng năm ngh́n binh lính quân Đăng Châu chết trận. Thế nhưng vào thời kỳ đó điều kiện y học kém rất xa so với y học hiện đại nên nhiều vết thương nặng không thể chữa trị đă cướp đi sinh mạng của rất nhiều người. Có thêm hai ngh́n binh lính chết trong đau đớn.



Trong trận đánh của Lăo doanh với đại quân Thát Lỗ, quân Giao Châu chiếm ưu thế tuyệt đối từ đầu đến cuối hoàn toàn lấn át đối phương thế nhưng trong chiến trận, đao thương không có mắt nên thương vong một số binh lính.



Một số lượng lớn linh vị chất đống trước đài gỗ đă chiếm một diện tích rất lớn. Trong con mắt Lư Mạnh đây chính là tầng tầng lớp lớp thi thể tướng sĩ.



Sau khi giành thắng lợi trong trận chiến, hào khí và sự thoải mái trong ḷng bùng phát mạnh mẽ. Đó chính là thời khắc vui sướng, hả hê nhất trong đời người. Thế nhưng hôm nay nh́n một đống linh vị như một ngọn núi nhỏ mới hiểu thắng lợi hoàn toàn không dễ dàng chút nào. Thắng lợi này đă được đổi bằng sinh mạng của rất nhiều binh lính.



Thân h́nh Lư Mạnh đứng trang nghiêm một chỗ nhưng suy nghĩ của hắn lại đang nghĩ: nếu như bản thân hắn không tới thời đại này, những binh lính trước mặt hắn, những người trẻ tuổi thuần phác, đáng yêu này sẽ có một kết cục và vận mệnh rất khác. Nếu không có hắn, những con người này hoặc là chết thê thảm trong thiên tai hay bị quân Thát Lỗ giết chết. Bọn họ c̣n chết đỡ thê thảm hơn cả cha mẹ của bọn họ.



Đối với những chuyện thế này. Lư Mạnh có một thói quen trong suy nghĩ. Đó chính thầm so sánh. Nếu không có ta th́ sẽ như thế nào? Xét cho cùng nếu không có Lư Mạnh hắn, cục diện sẽ vô cùng tồi tệ.



Thế nhưng cho dù có suy nghĩ đó cũng không thể khiến sự nặng nề trong ḷng Lư Mạnh vơi bớt. Sắc trời u ám, gió thổi mạnh hơn mấy ngày trước. Hai mắt Lư Mạnh mờ trừng trừng nh́n đống linh vị phía trước. Khi nh́n vào đống linh vị của binh lính, trong ḷng Lư Mạnh có rất nhiều cảm xúc, một cảm xúc rơi lệ v́ những binh lính đă bỏ ḿnh.



Thế nhưng Lư Mạnh phát hiện nước mắt của hắn không chảy ra, tâm trạng của hắn càng nặng nề, bi thương, sắc mặt hắn lại cực kỳ b́nh bĩnh. Linh vị của những binh lính kia đă chết v́ hắn, v́ quân Giao Châu doanh. Trong số những binh lính đang nghiêm nghị xếp hàng kia trong tương lai sẽ c̣n bao nhiêu người chết trận đây?



Không ai có thể biết được con số chính xác thế nhưng Lý Mạnh chỉ biết một điều, đống linh vị trước mặt hắn kia trong tương lai sẽ c̣n cao hơn rất nhiều.



Bây giờ chưa phải lúc để xúc động. Lý Mạnh hít một hơi thật sâu, đột nhiên hắn nghĩ tới một câu nói rất phù hợp với t́nh cảnh này, hơn nữa cũng rất phù hợp trong tương lai: nhất tướng công thành, vạn cốt khô. Câu nói ấy không sai chút nào.



Tiếng trống tập hợp quân lính cũng khá giống với tiếng trống hành quân. Ban đầu là tiếng trống dồn dập sau đó là tiếng thùng thùng vang lên theo một khoảng cách nhất định.



Kiểu tiết tấu đơn điệu này gây cho người ta một cảm giác vô cùng khó chịu.



Tất cả các doanh không mang theo cờ của doanh ḿnh. Tất cả không có ǵ ngoài trên phủ thương của Thiên tổng các doanh có cột một mảnh vải trắng. Tất cả binh lính thắt vài trắng ngang lưng, trên đầu quấn khăn trắng như Lý Mạnh.



Niền vui chiến thắng đă nhạt đi khá nhiều. Nỗi bi thương và tưởng nhớ các chiến hữu chết trận dần dần xuất hiện trong ḷng binh lính. Khi xếp đội ngũ, sắc mặt của gần bốn vạn binh mă Lăo doanh và hơn một vạn binh mă quân Đăng Châu đều vô cùng nghiêm nghị.



Các thân binh được phái đi kiểm tra các doanh chạy tới trước đài gỗ, báo các với các tướng lĩnh trên đài rằng các doanh đă tập hợp đội ngũ xong. Thống lĩnh Thân binh doanh Vương Hải bước lên một bước, khẽ bẩm báo với Lư Mạnh: “Đại soái, tất cả các doanh đă xong. Bắt đầu được rồi!”.




Lư Mạnh giơ cao tay, tiếng trống ở sau đài gỗ dừng lại. Đoàn quân trước đài gỗ lúc trước c̣n hơn lộn xộn lúc này trở nên tĩnh lặng như tờ. Bầu không khí vô cùng trầm lắng.



Các nhóm thân binh từ hai bên đài gỗ phóng ngựa ra, dựa theo tŕnh tự đứng trước hàng ngũ của các doanh. Thực tế những thân binh này chính là người truyền lời của Lư Mạnh từ trên đài gỗ. Trong t́nh huống không có loa phóng thanh, cách thức này có thể khiến tất cả binh lính bên dưới có thể nghe được lời nói của Lý Mạnh.



“Trong trận chiến với quân Thát Lỗ này, binh mă Sơn Đông chúng ta đă tiêu diệt hoàn quân quân Thát, giết chết chủ soái quân Thát. Binh mă Sơn Đông chúng ta toàn thắng”.



Lư Mạnh đứng trên đài gỗ. Hắn lớn tiếng nói câu đầu tiên như thế đó. Câu nói của hắn được các thân binh đứng trước các hàng quân truyền lại đi khắp mọi ngơ ngách.



Tiếng truyền vừa mới chấm dứt, tiếng ḥ reo của tướng sĩ các doanh vang lên như núi lở biển gầm. Tất cả binh lính đều hô to: “Đại thắng! Đại thắng!” sắc trời âm u nhưng không che khuất được niềm vui chiến thắng của tướng sĩ quân Giao Châu doanh. Hoàn toàn có thể hiểu được cách biểu lộ niềm vui sướng như vậy của binh lính.



Sau mấy lần hô, tất cả tướng lĩnh trên đài cũng hô theo. Ngay cả một người luôn có phong thái ung dung như Viên Văn Hoành cũng kích động gào lên theo binh lính.



Một lát sau Lư Mạnh lại giơ tay lên rồi từ từ hạ xuống. Động tác này của hắn giống như có ma lực vậy. Binh lính bên dưới đang kích động ḥ reo lập tức yên ắng trở lại, khôi phục t́nh trạng tĩnh lặng lúc ban đầu.



Lư Mạnh trầm ngâm một lát rồi hắn quay nh́n Vương Hải, gật đầu nói nhỏ: “Dẫn ra đây!”.



Lập tức Vương Hải hét to: “Đội quân pháp hăy dẫn nguyên Thiên tổng đệ ngũ doanh Giang Xung, nguyên Thiên tổng đệ bát doanh Vương Chiếu quân Đăng Châu”.



Nghe mệnh lệnh của Vương Hải, những âm thanh hỗn độn và tạp âm cuối cùng ở dưới hàng quân đột nhiên tắt ngấm. Từ vị trí của Thân binh doanh sau đài gỗ bên trái Đại soái bốn người áp giải một người lần lượt dẫn hai người bước chân lảo đảo, tóc tai bù xù tới trước mặt Lư Mạnh. Quần áo trên thân thể hai người rách nát nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra trang phục Thiên tổng doanh của hai người đó.



Mặc dù hai người giờ mới được áp giải lên nhưng tội trạng của hai người này đă sớm được thông báo trong toàn quân. Giang Xung và Vương Chiếu phạm một tội rất hiếm gặp trong quân Giao Châu doanh: đó là lâm trận bỏ chạy.



Đối với tướng sĩ Giao Châu doanh dũng mănh và trung thành, rất nhiều người coi chuyện lâm trận bỏ chạy là một điều không thể chấp nhận được, là điều sỉ nhục, b́nh thường c̣n không ai nghĩ tới nó. Thế nhưng bọn họ thật sự không ngờ trong quân Đăng Châu lại có hai tên Thiên tổng làm chuyện này. Không ai đồng t́nh với hai tên này nên đều phỉ nhổ coi thường.



Sau khi hai tên Thiên tổng bị áp giải tới, chúng bị binh lính áp giải đẩy ngă trên mặt đất. Nh́n thoáng qua th́ thấy hai tên đó không bị thương tổn ǵ nhưng chúng chỉ giăy giụa trên mặt đất chứ không dám đứng lên, chúng thực sự giống như con tôm cuộn ḿnh nằm một chỗ, không dám ngẩng đầu lên.



“Giang Xung và Vương Chiếu khi kỵ binh quân Thát Lỗ ở hai bên cánh tấn công, không làm gương cho binh sĩ chống lại quân thù, ngược lại chúng c̣n từ bỏ chức trách của ḿnh, vứt bỏ binh lính bỏ chạy”.



Khi trận thế tuyến đầu của quân Đăng Châu ở hai bên cánh bị rối loạn v́ quân khinh kỵ binh Mông Cổ dùng cung tên bắn tập trung. Kỵ binh Măn Bát Kỳ xông trận với khí thế uy mănh dị thường. Cục diện khi đó vô cùng hỗn loạn. Tất cả các hướng đều đang chật vật chống đỡ. Rất nhiều người có suy nghĩ là trận chiến này sẽ thất bại. Thế nhưng tuyệt đại đa số các tướng lĩnh đều ở lại chỉ huy binh lính của ḿnh tử chiến cho dù bốn phía xung quanh bị vây chặt bởi v́ bọn họ có trách nhiệm và vinh dự của người lính.



Lửa nóng luyện ra vàng thật, khi quân Đăng Châu vốn được hưởng thái b́nh từ lâu lâm vào cảnh tử chiến, rất nhiều người đă kiên tŕ ở lại nhưng cũng có những người không thể đứng vững.



Khi đó có bốn Thiên tổng các doanh bỏ chạy. Chúng không bỏ trốn ra bên ngoài mà là bỏ chạy vào bên trong trận. Một khi quan quân chỉ huy một doanh bỏ trốn, hậu quả đương nhiên của nó là sự sụp đổ của quân doanh đó. Khi các quan quân chỉ huy các doanh lần lượt bỏ trốn, binh lính mất chỉ huy lâm vào hỗn loạn, cục diện trở nên không thể khống chế.



T́nh cảnh đó khiến cánh trái của quân Đăng Châu gần như sụp đổ, bị đội kỵ binh quân Măn Bát Kỳ lợi dụng t́nh h́nh đánh sâu vào trong. Nếu như không có Vương Thao kịp thời đứng ra ổn định ḷng quân, tập hợp binh lính thành trận th́ chỉ e cục diện là không thể cứu văn nổi.



-o0o-




Trong số bốn tên Thiên tổng bỏ chạy vào trong trận, hai tên Thiên tổng đă chết trong đám loạn quân. Kết quả của binh lính trong bốn doanh này tương tự như nhau. Trong t́nh thế kỵ binh quân Thát liên tục ép vào, hàng ngũ của bộ binh đă rối loạn, số phận của các binh lính tan ră chỉ là cái chết. Loại người khi lâm trận bỏ chạy đă hại người hại ḿnh.



Sau khi thu quân quay lại doanh trại, hai tên Thiên tổng đào ngũ lập tức bị bắt. Tham tướng Đăng Châu Triệu Năng dù là người hiền lành nhưng quân pháp là chuyện hệ trọng nên hắn chưa bao giờ làm qua loa. Đợi sau khi giành toàn thắng, trong lễ tế anh linh tướng sĩ chết trận những quan quân v́ phạm quân pháp này đương nhiên sẽ bị nghiêm trị thị chúng.



“Giang Xung, Vương Chiếu cũng đều là người xuất thân từ Thân binh doanh của ta, được cử đi làm tướng ở các địa phương. Thế nhưng thật không ngờ lại có kết cục này. Các ngươi không những làm hại chính thuộc hạ dưới quyền các ngươi mà c̣n lai chính bản thân các ngươi. Bản soái cũng có lỗi trong chuyện này”.



Thân binh doanh trong hệ thống Giao Châu doanh, ngoại trừ có công dụng của quân cận vệ, thậm chí nó c̣n có chức năng của một trường học bồi dưỡng quân quan, sĩ quan. Đương nhiên Lư Mạnh chính là hiệu trưởng của trường học này. Dưới bàn tay giáo dục của ḿnh nhưng lại có những kẻ nhu nhược khi lâm trận bỏ chạy, quả thực Lư Mạnh cũng là người có lỗi.



Hai tên tội phạm bên dưới xấu hổ không dám thốt lên câu nào. Chúng chỉ điên cuồng dập đầu. Sau khi Lý Mạnh nói xong, Vương Hải quát to: “Lâm trận bỏ chạy, chiếu theo quân pháp hạch tội, đáng chém, nghiền xương thành tro. Người nhà của tội nhân bị băi miễn tất cả những ưu đăi của gia đ́nh quân nhân. Bắt đầu từ hôm nay trở thành những điền hộ sơ đăng trong truân điền điền trang trong ṿng năm năm”.



Truân điền hộ dựa theo thời gian gia nhập truân điền điền trang chia là làm mấy cấp, cấp bậc càng cao, hướng lợi càng nhiều. Điền hộ sơ đăng là những điền hộ mới gia nhập truân điền, chịu gánh nặng rất lớn, hơn nữa bản thân không được tự do, tương tự như nông nô vậy bởi v́ tất cả tư liệu sản xuất và công cụ sản xuất của bọn họ đều do điền trang cung cấp. Thế nhưng sau một năm sự cung cấp tư liệu và công cụ sản xuất của điền trang tương đối thoải mái hơn mỗi năm lại có sự thay đổi.



Theo như chế độ đăi ngộ quan quân cao cấp của quân Giao Châu doanh th́ phải biết rằng Thiên tổng doanh của quân Giao Châu doanh ở địa phương và cả gia tộc được đăi ngộ tới mức mà ngay cả tri huyện cũng phải kính nể. Quân lương và bổng lộc được cung cấp có thể khiến gia tộc của bọn họ trở nên giàu có. Thế nhưng bây giờ là năm năm điền hộ sơ đẳng, với chế độ đăi ngộ này cón nghĩa là tất cả đă mất hết. Hơn nữa người nhà của chúng c̣n gánh chịu tiếng xấu của kẻ nhu nhược lâm trận bỏ chạy.



Sự thưởng phạt về địa vị về kinh tế đương nhiên kéo theo sự thay đổi thân phận với sự chênh lệch như nước sông với nước biển, hơn nữa sự trừng phạt tinh thần c̣n tàn khốc hơn nữa.



Hai tên Thiên tổng đào ngũ đang quỳ gối trước đài gỗ nghe phán xử như vậy biết hành vi của ḿnh đă làm liên luy tới người nhà, đương nhiên là cảm thấy vô cùng day dứt. Thế nhưng t́nh cảnh đó cũng do tính nhát gan sợ chết của chúng mà ra, chúng chẳng thể trách ai được. Ngoại trừ việc liên tục dập đầu, chúng c̣n có thể làm ǵ?



Nh́n hai tên Thiên tổng đang cuống cuồng dập đầu bên dưới. Lư Mạnh bừng bừng tức giận, hắn đứng trên đài nói to: “Hăy ngẩng đầu nh́n những linh vị trước mặt các ngươi. Bao người v́ hành vi của các ngươi mà chết. Những binh sĩ đó cũng có nhà, có phụ mẫu. Bởi v́ các ngươi. Sơn Đông có nhiều nhà phải khóc”.




Lư Mạnh vừa nói xong, đám thân binh bên dưới lại truyền lời nói của hắn. Câu nói của Lư Mạnh vừa được truyền xuống dưới, trong đội ngũ binh lính bên dưới đột nhiên vô cùng xôn xao rồi sau đó lại trở nên cực kỳ yên tĩnh, không một tiếng động. Nếu ai đó có thể quan sát sắc mặt của từng tướng sĩ sẽ nh́n thấy vẻ mặt thông cảm lúc trước của bọn họ đă chuyển sang sự căm hận.



Cuối cùng th́ hai tên Thiên tổng cũng ngẩng đầu lên, tinh thần chúng suy sụp khi nh́n đống linh bài, chúng gào khóc, hối hận nói: “Đại soái các huynh đệ, tội nhân này xin lỗi mọi người. Ta đáng chết”.



Lư Mạnh thở dài, hắn khoát tay nói: “Thi hành quân pháp!”.



Hai tên Thiên tổng bỏ trốn vừa rồi mới nghiêm nghị trách cứ bản thân ḿnh, nghe lệnh của Lư Mạnh vẫn vô cùng b́nh tĩnh. Các tướng quân trải qua hệ thống giáo dục của quân Giao Châu doanh đều phải có đầu óc tỉnh táo. Lúc này hai tên đó không vùi đầu xuống mặt đất, cả hai trịnh trọng quỳ lạy, dập đầu mấy cái với Lý Mạnh sau đó khẳng khái vươn đầu ra.



Cả hai bị mấy thân binh chịu trách nhiệm hành h́nh xoay người lại, đối mặt với đại quân.



Thân binh giơ cao đại đao rồi hung hăng chém xuống, “phập, phâp” hai tiếng vang lên. Hai cái đầu lia khỏi cổ, máu tươi từ cổ phun ra như suối, bắn tung toé ra xung quanh.



Hai tên Thiên tổng quay hướng về trận nên những binh lính quân Giao Châu ở trận bên dưới không tự chủ được lui lại sau mấy bước. Bọn họ là những binh lính khi đối mặt với những kỵ binh quân Thát Lỗ hung hăn như lang sói vẫn đối mặt một cách kiên quyết nhưng nh́n cảnh chém đầu trước mắt lại khiến tinh thần bọn họ bị chấn động mạnh.



Lư Mạnh che tay lên trán, hắn thầm thương tiếc. Hai tên Thiên tổng này vốn là thành viên của Thân binh doanh của hắn. Xét về ư nghĩa nào đó hắn chính là giáo sư dạy học sinh. Thế nhưng hôm nay hắn phải ra lệnh chém đệ tử của ḿnh. Hắn sao có thể cam ḷng. Thế nhưng quân kỷ nghiêm minh, không thể không giết.



Chém đầu xong, các thân binh trước đài tản đi. Lúc này Lư Mạnh thầm trấn tĩnh, hắn lại cao giọng nói: “Lần này đại quân Thát Lỗ xâm nhập Trung Nguyên, ngoại trừ quân Giao Châu doanh chúng ta ra ngoài tử chiến với quân địch. Các cánh quan quân binh khác có tới trợ giúp chúng ta không? Các ngươi thử nói xem”.



Binh lính Lăo doanh c̣n phải hành quân gấp rút tới cứu viện th́ không cảm thấy vấn đề ǵ. Thế nhưng binh lính quân Đăng châu từ Tế Nam tiến vào nội địa Bắc Trực Lệ chống lại đại quân Thát Lỗ, bọn họ có một suy nghĩ: đó là đất của Đại Minh , phải tử chiến chống lại quân Thát Lỗ, kết quả là bọn họ phải hành quân đơn độc, tác chiến đơn độc, ngay cả dân phu tráng đinh cũng phải dùng vũ lực bắt đi. Đây không phải là tác chiến trong nội địa Đại Minh sao? Rốt cuộc sao lại vậy? Câu hỏi này khiến ai nấy đều uất nghẹn.



Câu hỏi của chủ soái ḿnh vừa đưa ra đă nhanh chóng được truyền tới tai binh lính các doanh binh. Trước tiên từ bên quân Đăng Châu, tướng lĩnh và binh lính đồng thanh gào lên như núi lở biển gầm:



“Không có!”.



“Sau lưng các ngươi chính là Sơn Đông. Nếu các ngươi thất bại. Cuộc sống tốt đẹp của các ngươi và người nhà của các ngươi trong mấy năm qua sẽ biến mất. Tài sản bị quân Thát Lỗ cướp mất, người nhà các ngươi bị bắt làm nô lệ. Các ngươi có nguyện ư như vậy hông? Hăy trả lời!”.



Tiếng ḥ hét lại vang lên như núi lở biển gầm:



“Không!”.



“Thiên hạ hỗn loạn, Sơn Đông lại là thiên đường thái b́nh. Chúng ta và người nhà của ḿnh sống trong ấm no, không lo sợ. Nếu chúng ta thất bại, tất cả những thứ đó đều biến mất. Nếu chúng ta thất bại, ngoại trừ quân Thát Lỗ ngoài quan ngoại, xung quanh Sơn Đông chính là lang sói đang đỏ mắt thèm thuồng miếng thịt béo Sơn Đông. Nếu chúng ta thất bại, chúng ta sẽ là miếng mồi sa vào miệng cầm thú. Bây giờ vứt bỏ cục diện tốt đẹp này, để chính ḿnh và người nhà chịu khổ nạn, các ngươi có nguyện ư không?”



“Không!”.



“Mỗi lần chúng ta chiến đấu đều không phải là chiến đấu v́ chính ḿnh mà chiến đấu v́ quê quán ở phía sau, v́ ở quê quán là phụ mẫu, là sự phú quư, thái b́nh mà chúng ta phải dùng tính mạng, máu thịt đổi lấy. Mỗi lần chúng ta chiến đấu, chúng ta đều phải dũng mănh xông lên trước, không sợ nạn binh đao. Hăy nghĩ xem các ngươi v́ ai mà chiến đấu? Các ngươi v́ chính ḿnh, v́ chính phụ mẫu của các ngươi, v́ cuộc sống thái b́nh của các ngươi, v́ Sơn Đông, v́ bản soái”.



Lư Mạnh nói càng lúc càng to, binh lính Sơn Đông bên dưới càng bị hắn kích động tâm t́nh. Không ai cảm thấy câu nói “v́ bản soái” của Lư Mạnh có ư tứ ǵ. Trong suy nghĩ của binh lính, tất cả những thứ của bọn họ đều là do Đại soái cấp cho bọ họ. Không có Đại soái th́ sẽ không có những điều đó, đương nhiên phải chiến đấu v́ Đại soái.



Lư Mạnh đứng trên đài nói cũng trở nên kích động, hắn hít một hơi thật sâu rồi quay người lại vẫy tay. Ngay lập tức một tên thân binh bưng ṿ rượu bước tới, một tên khác bưng khay gỗ, trên cái khay có để mấy cái bát. Khi tới bên người Lư Mạnh, tên thân binh bẻ nát lớp bọc miệng ṿ rượu rồi hắn rót đầy vào mấy cái bát trên khay gỗ, sau đó dâng lên Lư Mạnh.



“Nếu không có các ngươi tử chiến, lũ cầm thú đó sẽ tàn phá Trung Nguyên. Các ngươi chính là anh hùng liệt sĩ Giao Châu doanh chúng ta. Các ngươi là ân nhân của Sơn Đông. Các ngươi là ân nhân của Đại Minh . Các ngươi là ân nhân của thiên hạ......



Lư Mạnh cầm một bát rượu, hắn cảm thấy hốc mắt ḿnh ươn ướt. Lư Mạnh giơ cao bát rượu, trấn tĩnh lại tinh thần rồi nói tiếp: “Anh linh của chư vị Giao Châu doanh ở trên trời hăy uống chén rượu này. Các vị hăy yên tâm lên đường. Sau này ở trên trời các vị hăy phù hộ cho binh mă Sơn Đông bách chiến bách thắng.



Nói xong Lư Mạnh giơ bát rượu rót xuống đống linh vị trên dưới. Sau khi rót hết mấy bát rượu. Lư Mạnh cầm cây đuốc trên tay của tên thân binh rồi ném xuống đống linh vị



Rượu này có nồng độ rượu rất cao, là chất dẫn cháy hiệu quả. Cây đuốc vừa ném xuống, đống linh vị gỗ lập tức bung cháy.



Nh́n ngọn lửa cháy rừng rực trước mắt, Lư Mạnh không hiểu v́ khói của ngọn lửa hay v́ một nguyên nhân nào khác mà giơ tay lau khoé mắt rồi hắn chậm răi nói: “Không cần phải lo lắng cho cuộc sống của người nhà các ngươi. Nhất định cuộc sống sau này của bọn họ c̣n tốt hơn trước kia nhiều. Các ngươi ở trên trời hăy nh́n xem cuối cùng ta và quân Giao Châu doanh sẽ đi xa tới mức nào”.



Ngọn lửa hừng hực bốc cháy, các tướng sĩ Giao Châu doanh như đang nh́n thấy thi thể các chiến hữu của ḿnh đang bốc cháy. Cuối cùng th́ nhiều người không khống chế nồi tâm trạng căng cứng của ḿnh nữa, rất nhiều binh lính gào khóc tại chỗ. Vương Thao đứng trên đài gỗ cũng bất chấp tất cả quy tắc, hắn quỳ trên đài gào khóc.



Tướng lĩnh quân Giao Châu doanh cũng khóc. Đây là nước mắt thương tiếc các chiến sĩ anh dũng, bọn họ không có ǵ để xấu hổ v́ là nước mắt của người chiến thắng.



Bọn họ cực kỳ vinh quang!