Nháy mắt một đêm đã trôi qua, Vương Tồn Nghiệp thức dậy khi trời vừa bình minh, vầng hồng đỏ lửa. Khi hắn dậy cả người thoải mái, trải qua một đêm đã không còn cảm giác xa lạ, căng cứng thân thể như trước nữa.
Đẩy ra cửa sổ nhìn quanh, đạo quán này vô cùng chất phác, vì cầu sinh tồn trong loạn thế nên bên ngoài cũng có hệ thống phòng ngự nhất định, trong gồm một chánh điện và hai điện phụ, hai hàng phòng hai bên, vào lúc toàn thịnh ở đây đến cả trăm người.
Vương Tồn Nghiệp đến bên giá sách tùy tiện rút một quyển ra nhìn đọc: Năm một ngàn hai trăm lịch Ngọc Nữ, làm lễ trường sinh, cầu không bệnh tật…
Vương Tồn Nghiệp lại nhìn thêm mấy quyển nữa, thật ra cũng chỉ có một quyển là đạo quyển nhưng cũng chỉ nói đến phù chú thỉnh thần chứ không có pháp môn tu luyện. Điều này Vương Tồn Nghiệp cũng không xa lạ gì, kiếp trước ở Trái Đất cũng có không ít cổ văn nói về lĩnh vực này, nhờ có hai chân văn, hắn đã nắm được toàn bộ ảo diệu của lục dương đồ giải và đạo quyển này.
Thần hình cao lớn bước ra khỏi phòng, lúc này cũng chỉ có Lục thúc ra ngoài đốn củi, cả đạo quan chỉ có hắn và sư muội nên hết sức thanh tịnh. Nhìn cảnh tĩnh lặng xung quanh, hắn không khỏi khẽ nở nụ cười. Hôm qua sư muội đã mệt nhiều rồi, để nàng ngủ thêm chút tốt hơn nên hắn cũng không sang phòng gọi nàng dậy. Chỉ dùng giấy bút nhắn lại bản thân thân thể mới khôi phục, muốn ra ngoài đi dạo một chút, để nàng không phải lo nghĩ.
Hành lang cũng không sâu, đi được mới mấy bước, hắn đã nghe thấy tiếng người, liền vội vàng ngoảnh qua, thanh âm phát ra từ phòng phía tây. Lúc này trong điện vắng lặng, từng tia gió mang theo thanh âm rõ nét truyền đến tai hắn.
"Lục thúc, đổi vòng vàng này thành tiền bạc đi… Tổ phụ trước kia còn có mấy phần giao thiệp, cháu thử đi một vòng xem xem có thể miễn được bùa đòi mạng này không." Thanh âm lạo xạo mở bọc vải vang lên.
Hồi lâu không thấy tiếng gì, một lúc sau mới thấy thanh âm Lục thúc khổ sở nói: "Hôm qua nghe cháu nói vậy còn tưởng là suy nghĩ nhất thời, giờ lại lấy ra… Ý cháu như vậy hắn chưa chắc đã hiểu, đây là một phía tình nguyện đấy, cháu có hiểu không?"
Tạ Tương nghe vậy chỉ mỉm cười nói: "Lục thúc nói cháu hiểu, nhưng với cháu đây là mệnh, dù tốt hay xấu cháu vẫn muốn."
Nghe lời này, thanh âm Lục thúc dần thấp xuống: "Ài, cháu đã quyết thì thúc còn làm gì được nữa. Đành vậy thôi, thúc không ngăn cháu nữa, hy vọng có thể tránh được kiếp nạn này…"
"Đường xuống núi đá xanh trơn trượt, hôm qua lại vừa mưa, thúc nhớ cẩn thận…" Tạ Tương nói xong, theo tiếng vọng thì chắc chuẩn bị đi ra nên Vương Tồn Nghiệp vội vàng xoay người tránh mặt nàng.
Đi một đoạn ngắn hắn đã lên đỉnh núi, tiết trời sáng sớm sương trắng mênh mông. Cúi nhìn xuống dưới qua lớp sương mênh mông có thể thấy sườn núi được bao phủ bởi rừng rậm, nhìn ra xa hơn lờ mờ có thể thấy một thôn nhỏ cách núi khoảng ba trăm mét, có một dòng sông là nhánh nhỏ của sông Nghi Thủy uốn lượn chảy qua thôn, mang đến nước sinh hoạt cho thôn dân.
Vương Tồn Nghiệp lặng yên nhìn sông Nghi Thủy, nhìn đến xuất thần, nghĩ đến chuyện ngay gần trước mắt này. Sông Nghi Thủy xuyên qua cả quận, nói không ngoa chính là dòng sông sinh mệnh của cả quận, có thể nắm giữ mưa gió cả quận. Chính vì thế, dù cho Hà Thần hoang dâm vô đạo nhưng không ai nghĩ đến muốn chém giết thần này, chỉ muốn ngăn hắn lại mà thôi.
Hắn vừa tiêu hóa trí nhớ vừa nhẩm tính lại, số mệnh cũng không phải cố định, quẻ tính hôm qua cũng không phải không có hy vọng, chỉ vì giờ thực lực của hắn quá yếu nên hy vọng nhỏ nhoi, hiện cần nhất chính là tăng lên thực lực bản thân. Ngộ tính trước kia của thân thể này không được nhưng căn cơ vững chắc, chỉ cần phá vỡ vách ngăn kiến thức là có thể tiến bộ nhanh trong thời gian ngắn, nghĩ đến đây tâm tình hắn cũng an định hơn. Hơn nữa còn có thanh pháp kiếm Tạ Thành để lại nữa, cũng có hiệu quả nhất định, đến lúc đó lấy ra dùng.
Căn cứ trí nhớ, thế giới này thần ma đồng tồn, tiên yêu hoành hành, chúng sinh chìm nổi, khắp nơi là loạn thế! Càng loạn thế, nhân mạng càng không đáng giá, chỉ có lực lượng mới là chỗ dựa duy nhất. Nhưng là nhân tố khác cũng không thể xem thường.
Lúc này thái dương sắp lên, Vương Tồn Nghiệp cũng ngừng suy tính bắt đầu thổ nạp tử khí mới dâng. Mỗi ngày khi thái dương sắp xuất hiện đều có một tia tử khí dâng lên nơi đường chân trời, là một trong số ít linh khí tu sĩ có thể thu nạp.
Vương Tồn Nghiệp thấy đã đến giờ, hai chân nhẹ nhàng khẽ mở, hai tay ôm trước ngực buông bỏ tạp niệm trong lòng. Vừa hô hấp linh khí thiên địa, vừa nắm chặt động tĩnh âm dương, chậm rãi thổ nạp tử khí, sau mười hơi thở, hắn bắt đầu lần đầu tiên tu hành của mình. Dựa theo động tác làm ra thế hùng hầu hổ báo, miệng phát ra âm thanh kỳ lạ nào đó, mỗi chữ như chứa vận vị kỳ lạ để người nghe khó có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó. Hắn đọc vô cùng chậm, mỗi chữ phải kéo dài cả mấy phút, thanh âm lúc nhanh lúc chậm, lúc to lúc nhỏ, cá biệt có lúc nhỏ như tơ nhưng chưa từng gián đoạn, một mực phối hợp động tác.
Làm ra động tác sau cùng, dư âm cuối cùng cũng theo đó kết thúc, Vương Tồn Nghiệp đột nhiên cảm giác chân văn trong tâm thần khẽ rung, như có một dòng điện tê dại chảy xuyên thân thể hắn, cảm giác này hắn chưa từng được cảm thụ ở đại cầu. Tu hành là như vậy này sao… Đây là phương pháp tu đạo sao?
Lần này tu luyện, động tác và chú niệm hòa hợp, hơn xa Vương Tồn Nghiệp trước kia. Vương Tồn Nghiệp từng đọc vô số đạo tàng, giờ phút này được học pháp môn nội luyện nên không khỏi sinh cảm giác vén màn sương mù, hiểu đại đạo. Quả nhiên như vậy, thân thể Vương Tồn Nghiệp trước kia tố chất kém chỉ là điểm yếu nhỏ, điểm mấu chốt vẫn là xuất thân thôn dân, căn bản không thể hiểu được từ ngữ cao xa nên chỉ là tầng nhập môn thôi cũng khó tiến triển. Bây giờ có hai chân văn nơi tâm thần, nắm giữ chân lý hai đạo quyển nhưng là muốn tu đến tầng thứ hai không biết hơn một tháng có đủ hay không?
Còn có võ công và kiếm pháp nữa tuy chỉ là tuyệt kỹ võ giả hơn nữa cũng không phải loại đỉnh cấp nhưng có thể được tiên môn thu thập, đương nhiên cũng là công pháp hàng đầu, nếu có thể luyện tập nhiều hơn, thực lực cũng có ít nhiều tăng trưởng.
Làm xong khóa tu luyện sớm, hắn cũng không vội trở về mà cứ vậy đứng trên vách núi lẳng lặng nhìn. Hiện tại mặt trời đã lên, gió vẫn còn lạnh, hơi sương mịt mù đỉnh núi, hắn nhìn về phương xa miễn cưỡng có thể thấy An Thành quận thành ở cách hướng đông năm mươi dặm.
Tính toán của sư muội, vẻ bất đắc dĩ của Lục Nhân lần lượt khắc ghi trong lòng hắn. Vương Tồn Nghiệp biết rõ, căn nguyên của những điều này chỉ ở lực lượng, trong thời loạn không có thực lực, không thể bảo vệ người thân, bảo vệ chính mình là một loại tội!
"Sư huynh, huynh luyện buổi sớm xong rồi sao?" Thanh âm tràn đầy ôn hòa, Vương Tồn Nghiệp không cần quay đầu cũng biết là ai hỏi. Thân thể này làm bạn cùng thanh âm kia qua hơn mười mùa rét nóng, từ nhỏ đến lớn nàng vẫn như vậy.
"Sư muội, sao muội lại ra đây, chỗ này lạnh lắm không nên đứng lâu, mau về nào." Vương Tồn Nghiệp vội vàng quay lại nói.
Tạ Tương chỉ mỉm cười, đứng nghiêm cách đó không xa: "Huynh còn trách muội, không phải huynh đứng luyện ở đây lâu như vậy sao?"
Nàng tay nắm vạt áo nói: "Sư huynh, chuyện Ngụy Hầu huynh không thể đi, phụ thân muội trong thành còn có mấy phần giao thiệp, để muội xuống núi đi thử một vòng xem có thể tránh được kiếp nạn này không." Nói xong, nàng nhìn kỹ hắn nói: "Sư huynh mấy ngày nay chăm chỉ tu luyện, gần đây càng tiến bộ thần tốc, điều này muội thấy rõ nhưng Hà Thần Nghi Thủy là chính thần một phương, nếu đi vô cùng hung hiểm, huynh nhất quyết không thể đi. Mọi lần huynh đều nghe muội, lần này vẫn nghe muội nhé."
Vương Tồn Nghiệp nghe vậy, khóe môi khẽ giật định nói gì đó nhưng bị đôi mắt đầy yêu thương và quật cường của Tạ Tương ngăn lại. Thân thể này danh nghĩa là sư huynh nhưng từ trước đến giờ luôn được thiếu nữ nhu nhược trước mắt chăm sóc.
Vương Tồn Nghiệp ngăn chặn cảm thụ trong lòng, cũng không nói câu khó nghe, chỉ khẽ nói: "Sư muội, người đi trà lạnh, sư phụ đi rồi chỉ sợ không ai nguyện ý giúp chúng ta. Ta cũng biết năm đó sư phụ có mấy người bạn tốt làm cao nhưng họ không có lý do gì phải mạo hiểm giúp chúng ta cả a."
Nói xong, hai tay hắn đặt lên vai Tạ Tương: "Không nên đi, muội đi cơ hội mong manh chỉ phí sức lực mà thôi, hãy tin huynh, huynh nhất định có biện pháp."
Vương Tồn Nghiệp trong lòng đã có chủ kiến, chỉ cần đầy đủ dinh dưỡng bổ sung, hắn có thể tăng trưởng thực lực trong thời gian ngắn, đến lúc đó nhất định có một đường sinh cơ.
Tạ Tương hai vai bị hai bàn tay rắn chắc nắm chặt, khí tức nam tử mãnh liệt bao chặt lấy nàng làm nàng khẽ run, hai má ửng đỏ, ngẩn người ngẩng đầu ngắm nhìn thiếu niên trước mắt. Mày kiếm đâm ngang, dù không phải vô cùng anh tuấn nhưng mang theo khí khái hào hùng, trong lòng càng thêm kinh ngạc, yêu thích. Thiếu niên này là phu quân tổ phụ chỉ định, bây giờ đã có cảm giác trưởng thành a.
Khẽ dựa vào nửa khắc, Tạ Tương mới tỉnh lại cười nói: "Sư huynh, thử chút cũng không sao, muội đi thử một lượt, coi như không được cũng để muội biết chắc không thoát được."
Thấy sư huynh như này, hiện tại nàng cũng an tâm phần nào, cùng lắm là bỏ đất tổ, đi ra quận ngoài, kiểu gì cũng có đường sống nhưng là những lời này nàng chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
Vương Tồn Nghiệp thấy nàng nói chuyện ôn hòa, giọng nói kiên quyết nên cũng không kiên trì khuyên, đành nói: "Mình muội xuống núi không ổn lắm, muội dẫn Lục thúc đi cùng nhé."
Chuyến đi Ngụy Hầu lần này hung hiểm vô cùng nhưng mai rùa có thể biết trước phúc họa, chưa chắc đã không có sinh cơ nhưng là chuyện này liên quan đến bí mật của hắn, không dễ nói ra.
Lúc này, nhìn khói bếp bay lên từ đạo quán, Vương Tồn Nghiệp khẽ cười, kéo tay nàng về đạo quán, vừa đi vừa nói: "Sư muội, huynh cũng phải xuống núi một phen, bán đi ít cao hổ, chuẩn bị thật tốt lương thực, áo giáp, dây nịt a."
Tạ Tương bị hắn nắm tay, hai má càng thêm ửng đỏ, trước kia tuy sư huynh rất yêu chiều nàng nhưng chưa bao giờ dám lớn mật như vậy, nàng càng lúc càng thấy sư huynh hiện tại khác trước: "Ừm, sư huynh cũng nên có tính toán khác a."
"Có cùng đi hay không?" Vương Tồn Nghiệp hỏi.
"Không a, việc nhờ người giúp không phải việc một hai ngày, hôm nay không cần đi vội."
"A, vậy huynh đi trước."
Khi về đạo quán đã thấy Lục thúc đi ra liền nói: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Hai người cùng kêu đồng ý.
Tạ Tương không trực tiếp đi ăn sáng mà vào một căn phòng khác, đây vốn là phòng chứa đồ, căn phòng không lớn, được lát đá xanh, cũng không có cửa sổ nên cả phòng u ám. Lúc vào, Tạ Tương phải mất một lúc hai mắt mới thích nghi được, hai bên đều là những hộc tủ, chi chít đến cả trăm hộp nhưng giờ phần lớn là trống rỗng.
Tạ Tương kéo ra một cái hộp, bên trong là mấy khối đen tầm thường, chính là cao hổ đạo quán cất giữ, được nàng dùng quần áo gói kỹ.
"Tiểu thư!" Lúc này Lục Nhân tiến vào.
Tạ Tương đưa cái bọc qua nói: "Đây là cao hổ, lát nữa thúc đưa cho sư huynh."
Rồ nàngi lại lấy ra vòng vàng nói: "Lục thúc, sư huynh lát nữa xuống núi, chúng ta cũng đi thôi, chúng ta từ hậu sơn đi xuống, không thể để huynh ấy thấy được."
Lục Nhân cũng chỉ đành gật đầu, nhìn thấy thần sắc này của ông, Tạ Tương khẽ cười, trên mặt hơi ửng đỏ: "Lần này nói không chừng thật có chút cơ hội. Lục thúc, ngài cũng biết cháu bị thương căn cơ, không thể luyện khí nhưng theo tổ phụ còn học được chút đạo phong thủy."
"Cháu thấy lần này sau khi sư huynh tỉnh lại, khí cơ thay đổi, có thể nói là sau họa được phúc." Nói tới đây, này cũng khẽ thở dài, thu hồi vẻ vui mừng: "Lục thúc, lát nữa chúng ta cùng đi!"
Lục Nhân khẽ đáp, đợi Vương Tồn Nghiệp xuống núi, hai người họ khóa lại đạo quán, từ đường sau núi đi xuống.