Đôi mắt cô giống như một tấm gương thủy tinh, phản chiếu khuôn mặt đẹp trai sắc sảo của Cố Nghiêu Dã.
Người đàn ông đơ ra một lúc.
Giống như bị ánh mắt dịu dàng ngấn nước đó làm mềm lòng.
Phải mất một lúc mới hoàn hồn, làn da từ tai đến cổ như bị lửa đốt, nóng hừng hực.
Ngay khi anh đang lơ mơ, Giang Tĩnh Nguyệt say rượu dùng tay đập vào mặt anh.
Như để báo thù, cô liều mạng xoa nắn mặt người đàn ông, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, cau mày, hung dữ nói: “Đã thế tôi liền véo anh, đánh anh… đồ khốn nạn...”
Vừa nói, Giang Tĩnh Nguyệt vừa dùng cả hai tay liên tục vỗ vào mặt Cố Nghiêu Dã, bẹp bẹp rất nhiều lần, một lúc sau, trên mặt anh hiện lên một màu đỏ nhè nhẹ.
Người đàn ông rít lên đau đớn.
“Giang Tĩnh Nguyệt, đừng vỗ nữa... ahhh-”
“... Vỗ nữa là anh hôn em đó!”
Người đàn ông buông mặt cô ra, nắm lấy đôi tay đang tát vào mặt mình nhanh như báo biển, tiếng vỗ cuối cùng cũng ngừng lại, trong xe lập tức quay lại một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Giang Tĩnh Nguyệt dường như bị hù dọa bởi decibel của người đàn ông, đôi môi đỏ mọng của cô mím lại, tròng mắt đen trắng của cô như được bao phủ bởi một lớp sương mờ, ẩm ướt, ngây thơ vô tội.
Bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng này của cô cũng sẽ cảm thấy thương tiếc.
Dù sao, Cố Nghiêu Dã cũng không nỡ lớn tiếng với cô như vừa rồi.
Không chỉ như vậy, anh thậm chí cảm thấy ánh mắt của mình đeo chì, nặng trĩu nhìn khuôn mặt trắng nõn như tuyết của người phụ nữ, không cách nào dời đi.
Trong xe yên tĩnh không tiếng động, hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, Cố Nghiêu Dã luôn cảm thấy trên cổ có thứ gì đó đang bò lên, ngứa ngáy.
Ngoài ra, cổ họng cũng như bị đốt cháy, rất khô và ngứa.
Mắt anh tối sầm lại, yết hầu di chuyển lên xuống. Ánh mắt dừng trên mặt Giang Tĩnh Nguyệt càng ngày càng nặng, cũng càng ngày càng tối...
Đột nhiên một cơn gió đêm gào thét vào trong xe, thổi bay sự mập mờ.
Đôi mắt đen của người đàn ông tràn đầy dục vọng.
Anh buông tay Giang Tĩnh Nguyệt ra, sợ thua trận trước cô, anh giơ tay đẩy cô ngồi xuống lưng ghế, khàn giọng lầm bầm: “Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Giang, tửu lượng sao lại kém như vậy...”
“Uống rượu say còn đánh người. . .”
“Mặt ông đây đau muốn chết.”
Một tay Cố Nghiêu Dã xoa khuôn mặt đỏ bừng, một tay thắt dây an toàn, chuẩn bị tiếp tục lái xe.
Anh phải đưa con sâu rượu Giang Tĩnh Nguyệt trở lại nhà cũ nhà họ Giang, nếu không, còn tiếp tục như vậy, không chừng anh cũng sẽ “say” mất.
Làm chuyện không biết xấu hổ sẽ bị trời phạt.
Khi Giang Tĩnh Nguyệt tỉnh rượu, cô nhất định sẽ hận anh đến chết.
Sau khi chiếc Big G màu đỏ từ ven đường chạy lại đường chính, vẫn giữ tốc độ tối thiểu đi về hướng Lưu Kim Biệt Uyển.
Gió đêm thổi vào trong xe, Giang Tĩnh Nguyệt đang ngủ ngon lành trên ghế phụ lái cảm thấy rất khó chịu.
Cô cau mày, vung tay loạn xạ trong không khí, như thể muốn xua đi cơn gió đang thổi qua mặt.
Mặc dù Cố Nghiêu Dã đã cố tập trung sự chú ý của mình vào phía trước, nhưng khóe mắt anh lại chú ý đến Giang Tĩnh Nguyệt bên này.
Thấy cô như một đứa ngốc khua tay, lửa nóng trên mặt anh cuối cùng cũng dịu đi một chút, không khỏi buồn cười.
Khi đôi môi mỏng cong lên, anh hối hận suy nghĩ: Vừa rồi mình không nên sợ hãi.
Cô gái Giang Tĩnh Nguyệt này uống rượu say trêu chọc người lung tung.
Lẽ ra anh nên cắn vào miệng cô như một con chó điên không có đạo đức.
Dù sao cũng phải cắn một miếng thịt trên người cô, để lại vết sẹo khiến cô cả đời khó quên.
Như vậy, sau này cô sẽ không dám uống say như vậy nữa.
Giang Tĩnh Nguyệt gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, cô không thể thoát khỏi xiềng xích của hôn ước, tay chân bị trói bằng dây thừng, gả cho Cố Nghiêu Dã.
Cho dù cô có vùng vẫy thế nào, thì những sợi dây trói tay chân cô vẫn luôn chặt chẽ, mãi không thể thoát ra được.
Giấc mơ chuyển đổi đến vách đá, Giang Tĩnh Nguyệt đã thấy trước cuộc sống hôn nhân đau khổ sau khi cô và Cố Nghiêu Dã kết hôn.
Từng người phụ nữ bước ra, tuyên bố họ đang mang thai đứa con của Cố Nghiêu Dã.
Ngay cả khung cảnh cũng thay đổi đột ngột, Giang Tĩnh Nguyệt còn chứng kiến cảnh Cố Nghiêu Dã và những người phụ nữ khác đang vui đùa...
Giấc mộng này khiến lửa giận trong Giang Tĩnh Nguyệt bốc lên ngùn ngụt, cô bật dậy từ trong mộng.
-
Trong phòng ngủ được trang trí theo phong cách xanh nhạt tươi mát, cửa sổ sát đất mở một nửa.
Những tấm rèm lụa mỏng trong suốt bị gió buổi sáng mùa hè thổi tung, ánh nắng chói chang từ ban công chiếu vào, phản chiếu một vầng sáng chói mắt trên sàn gỗ trắng.
Trong không khí còn có thoang thoảng mùi hoa lài, tao nhã dễ chịu.
Trong phòng mọi thứ đều rất ổn.
Duy chỉ có Giang Tĩnh Nguyệt đang rất không ổn, cô bị chiếc chăn tằm mỏng quấn quanh người bọc thành con nhộng.
...Thảo nào không thể thoát ra khỏi sợi dây trong giấc mơ, lại còn có cảm giác bị trói buộc mãnh liệt.
Hóa ra không phải là một sợi dây thừng, mà là một chiếc chăn...
Vì giấc mơ đó mà cả người cô toát đầy mồ hôi.
Bộ đồ ngủ dính chặt vào da sau lưng, hình như lớp áo sau lưng đã bị ướt đẫm.
Một lúc sau, Giang Tĩnh Nguyệt mới thoát ra khỏi “con nhộng tằm“.
Cô vuốt mái tóc ôm sát mặt, ngựa quen đường cũ đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa kéo dài bóng dáng Giang Tĩnh Nguyệt, sau khi soi gương cô mới phát hiện mình đang ở nhà cũ nhà họ Giang.
Đây là... phòng của cô ở nhà cũ của nhà họ Giang!
Sao cô lại tỉnh dậy trong phòng ngủ nhà cũ?!
Hoài nghi như sương mù bao trùm suy nghĩ của Giang Tĩnh Nguyệt, cô chỉ kịp rửa mặt sạch sẽ rồi vội vàng trở về phòng ngủ, lục lọi điện thoại di động.
Nếu nhớ không nhầm thì tối qua cô và Trần Thiến Hề đến một quán bar mới mở để uống rượu.
Sau khi xong việc, theo lý thuyết Lâm Dụ Đông sẽ đón hai người họ rồi đưa cô trở lại căn hộ ở trung tâm thành phố...
Nhưng không phải vậy, khi cô tỉnh dậy... đã ở trong nhà cũ.
Sau khi tìm thấy điện thoại, Giang Tĩnh Nguyệt vốn định gọi cho Trần Thiến Hề.
Nhưng cân nhắc đến việc nha đầu kia có thói quen ngủ nướng sau khi say rượu, cô đành bỏ ý định này.
Giang Tĩnh Nguyệt nhíu mày, đứng ở cuối giường một hồi, cuối cùng bình tĩnh lại một chút, cô quyết định đi tắm trước, tẩy đi mùi mồ hôi và rượu còn sót lại trên người.
Khoảng một giờ sau, Giang Tĩnh Nguyệt từ phòng tắm đi ra.
Sau khi sấy khô tóc, cô thản nhiên lấy một chiếc váy hoa có dây mảnh mặc vào.
Thời gian đúng 10 giờ.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng.
Giọng nói dịu dàng ân cần của người giúp việc từ ngoài cửa truyền vào: “Đại tiểu thư, người đã tỉnh chưa?”
Vừa dứt lời, lại có hai tiếng gõ cửa vang lên, như muốn đánh thức người trong phòng.
Giang Tĩnh Nguyệt đi mở cửa, người giúp việc nữ lui về phía sau nửa bước, khẽ gật đầu với cô: “Lão gia mời người tới thư phòng.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi không biết, lão gia không nói gì, chỉ bảo ngài rửa mặt xong đi gặp ông ấy.”
Giang Tĩnh Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Nhưng người giúp việc còn chưa đi: “Người muốn ăn gì, tôi bảo phòng bếp chuẩn bị cho người một chút.”
Trong căn nhà cũ, quanh năm chỉ có ông lão sống.
Cha mẹ của Giang Tĩnh Nguyệt đã đi du lịch một tháng trước, không biết khi nào họ sẽ trở lại.