Lúc này, Chu Thỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã gọi cảnh sát và nhờ Lâm Dự Đông giúp đỡ, sau đó anh dẫn theo hai cảnh sát, lần theo địa điểm đến vùng ngoại ô phía tây.
Do đó, nhờ trò chơi tình yêu từng chơi Chu Thỉ mà đã tìm thấy cô và Cố Nghiêu Dã.
Chỉ là anh không ngờ rằng Lâm Bị cũng ở trong nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía tây.
Tất cả những gì xảy ra đêm qua giống như một cơn ác mộng phi thực tế.
Trong khi Cố Tri Vi kể lại đầu đuôi sự việc, cô bé vẫn luôn quan sát biểu hiện của người đàn ông trên giường bệnh.
Trong lòng lo sợ bất an.
“Anh ơi…”
“Anh không sao chứ?” Cố Tri Vi lo lắng nói.
Đôi lông mày cau lại của Cố Nghiêu Dã nhíu lại, như thể anh vừa mới chịu một sự thất bại nặng nề, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc: “Cho nên... Đây là chỗ anh không bằng tên họ Chu đó, phải không?”
Không đủ bình tĩnh.
Chỉ với một hình bóng mơ hồ, một chiếc ô tô cùng kiểu dáng và màu sắc, anh đã lập tức đuổi theo chiếc xe đến nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía tây.
Lòng như lửa đốt vội vàng cứu người, lo lắng đến mức quên cả xem xét có nguy hiểm gì không, ngay từ giây phút đầu tiên đã quên cầu cứu cảnh sát...
Cố Tri Vi cắn môi an ủi anh: “Không ... Anh không thua kém ai.”
“Em biết, anh chẳng qua là quan tâm quá mức nên bị hoảng loạn...”
Anh trai cô rõ ràng là một người rất bình tĩnh trong cuộc sống hàng ngày.
Chỉ là... khi nhắc đến chị Tĩnh Nguyệt, anh ấy luôn có xu hướng mất kiểm soát.
Cuối cùng, chính là bởi vì anh quá quan tâm đến chị Tĩnh Nguyệt, cho nên tâm mới loạn, những chuyện khác anh đều không quan tâm, anh chỉ muốn cứu cô...
“Anh, đừng quá khó chịu, cũng đừng tự trách mình.”
“Em tin tưởng nếu như có lần sau, anh nhất định sẽ làm tốt hơn giáo sư Chu.”
Cố Tri Vi cố gắng làm tâm tình của anh tốt hơn.
Cố Nghiêu Dã biết ý của cô bé, không muốn cô bé phải lo lắng, liền nhếch khóe môi: “Anh không sao.”
Nói xong, anh khựng lại, thay đổi sắc mặt, gằn giọng: “Không có lần sau nữa.”
Thay vì để chứng tỏ bản thân, anh hy vọng quãng đời còn lại của Giang Tĩnh Nguyệt sẽ luôn an yên.
Đừng gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
Giang Tĩnh Nguyệt, Giang Tĩnh Nguyệt.
Trong mơ tối đen như mực, cô như bị ném vào trong biển mực vô biên, nhỏ bé như con kiến mặc cho người nhào nặn.
Tối om đưa tay không thấy được năm ngón khiến cô sợ hãi.
Lòng bàn chân dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, cô khao khát ánh sáng và hơi ấm.
Chính lúc này, có người cầm đèn pin xuất hiện, trở thành ánh sáng duy nhất trong thế giới đen tối của cô.
Giang Tĩnh Nguyệt theo bản năng tiếp cận người đó, nghe thấy người đó gọi tên cô, dần dần nhìn thấy khuôn mặt của người đó ...
Đó là Cố Nghiêu Dã đang mỉm cười.
Anh một tay cầm đèn pin để xua tan bóng tối, vươn lòng bàn tay về phía cô, gọi tên cô: “Giang Tĩnh Nguyệt.”
Cứ như thể một du hồn dã quỷ trong giấc mơ kỳ lạ này đã biến thành một người khiến cô cảm thấy an lòng, để đánh lừa lòng tin của cô, dụ dỗ cô vươn tay ra...
“Tĩnh Tĩnh?”
Đột nhiên, một giọng nam quen thuộc từ trên cao vọng xuống.
Giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người Giang Tĩnh Nguyệt.
Cô rút bàn tay gần như đã rơi vào lòng bàn tay của Cố Nghiêu Dã ra, nhìn lên, chỉ thấy một nguồn sáng không xác định đang xé toạc bóng tối.
Giang Tĩnh Nguyệt tỉnh dậy từ giấc mơ.
“Tĩnh Tĩnh, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Trước giường bệnh, ánh mắt lo lắng của Chu Thỉ nhìn chăm chú vào gương mặt của Giang Tĩnh Nguyệt.
Anh đứng trước giường, hơi nghiêng người nhìn cô, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh đi gọi bác sĩ ngay.”
Khi Chu Thỉ dẫn cảnh sát đến hiện trường vào đêm qua, Giang Tĩnh Nguyệt vẫn đang vật lộn với băng dán.
Cô không biết tại sao Cố Nghiêu Dã đột nhiên im lặng, nhưng khi cô nghe thấy âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất khiến cô hoảng sợ, tim như rơi xuống.
Sau khi được cảnh sát giải cứu, Giang Tĩnh Nguyệt phát hiện ra Cố Nghiêu Dã đã bị thương.