Thuần Dã - Tụ Đạo

Chương 41




Lúc này, Chu Thỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã gọi cảnh sát và nhờ Lâm Dự Đông giúp đỡ, sau đó anh dẫn theo hai cảnh sát, lần theo địa điểm đến vùng ngoại ô phía tây.

Do đó, nhờ trò chơi tình yêu từng chơi Chu Thỉ mà đã tìm thấy cô và Cố Nghiêu Dã.

Chỉ là anh không ngờ rằng Lâm Bị cũng ở trong nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía tây.

Tất cả những gì xảy ra đêm qua giống như một cơn ác mộng phi thực tế.

Trong khi Cố Tri Vi kể lại đầu đuôi sự việc, cô bé vẫn luôn quan sát biểu hiện của người đàn ông trên giường bệnh.

Trong lòng lo sợ bất an.

“Anh ơi…”

“Anh không sao chứ?” Cố Tri Vi lo lắng nói.

Đôi lông mày cau lại của Cố Nghiêu Dã nhíu lại, như thể anh vừa mới chịu một sự thất bại nặng nề, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc: “Cho nên... Đây là chỗ anh không bằng tên họ Chu đó, phải không?”

Không đủ bình tĩnh.

Chỉ với một hình bóng mơ hồ, một chiếc ô tô cùng kiểu dáng và màu sắc, anh đã lập tức đuổi theo chiếc xe đến nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía tây.

Lòng như lửa đốt vội vàng cứu người, lo lắng đến mức quên cả xem xét có nguy hiểm gì không, ngay từ giây phút đầu tiên đã quên cầu cứu cảnh sát...

Cố Tri Vi cắn môi an ủi anh: “Không ... Anh không thua kém ai.”

“Em biết, anh chẳng qua là quan tâm quá mức nên bị hoảng loạn...”

Anh trai cô rõ ràng là một người rất bình tĩnh trong cuộc sống hàng ngày.

Chỉ là... khi nhắc đến chị Tĩnh Nguyệt, anh ấy luôn có xu hướng mất kiểm soát.

Cuối cùng, chính là bởi vì anh quá quan tâm đến chị Tĩnh Nguyệt, cho nên tâm mới loạn, những chuyện khác anh đều không quan tâm, anh chỉ muốn cứu cô...

“Anh, đừng quá khó chịu, cũng đừng tự trách mình.”

“Em tin tưởng nếu như có lần sau, anh nhất định sẽ làm tốt hơn giáo sư Chu.”

Cố Tri Vi cố gắng làm tâm tình của anh tốt hơn.

Cố Nghiêu Dã biết ý của cô bé, không muốn cô bé phải lo lắng, liền nhếch khóe môi: “Anh không sao.”

Nói xong, anh khựng lại, thay đổi sắc mặt, gằn giọng: “Không có lần sau nữa.”

Thay vì để chứng tỏ bản thân, anh hy vọng quãng đời còn lại của Giang Tĩnh Nguyệt sẽ luôn an yên.

Đừng gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa.

Giang Tĩnh Nguyệt, Giang Tĩnh Nguyệt.

Trong mơ tối đen như mực, cô như bị ném vào trong biển mực vô biên, nhỏ bé như con kiến mặc cho người nhào nặn.

Tối om đưa tay không thấy được năm ngón khiến cô sợ hãi.

Lòng bàn chân dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, cô khao khát ánh sáng và hơi ấm.

Chính lúc này, có người cầm đèn pin xuất hiện, trở thành ánh sáng duy nhất trong thế giới đen tối của cô.

Giang Tĩnh Nguyệt theo bản năng tiếp cận người đó, nghe thấy người đó gọi tên cô, dần dần nhìn thấy khuôn mặt của người đó ...

Đó là Cố Nghiêu Dã đang mỉm cười.

Anh một tay cầm đèn pin để xua tan bóng tối, vươn lòng bàn tay về phía cô, gọi tên cô: “Giang Tĩnh Nguyệt.”

Cứ như thể một du hồn dã quỷ trong giấc mơ kỳ lạ này đã biến thành một người khiến cô cảm thấy an lòng, để đánh lừa lòng tin của cô, dụ dỗ cô vươn tay ra...

“Tĩnh Tĩnh?”

Đột nhiên, một giọng nam quen thuộc từ trên cao vọng xuống.

Giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người Giang Tĩnh Nguyệt.

Cô rút bàn tay gần như đã rơi vào lòng bàn tay của Cố Nghiêu Dã ra, nhìn lên, chỉ thấy một nguồn sáng không xác định đang xé toạc bóng tối.

Giang Tĩnh Nguyệt tỉnh dậy từ giấc mơ.

“Tĩnh Tĩnh, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”

Trước giường bệnh, ánh mắt lo lắng của Chu Thỉ nhìn chăm chú vào gương mặt của Giang Tĩnh Nguyệt.

Anh đứng trước giường, hơi nghiêng người nhìn cô, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh đi gọi bác sĩ ngay.”

Khi Chu Thỉ dẫn cảnh sát đến hiện trường vào đêm qua, Giang Tĩnh Nguyệt vẫn đang vật lộn với băng dán.

Cô không biết tại sao Cố Nghiêu Dã đột nhiên im lặng, nhưng khi cô nghe thấy âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất khiến cô hoảng sợ, tim như rơi xuống.

Sau khi được cảnh sát giải cứu, Giang Tĩnh Nguyệt phát hiện ra Cố Nghiêu Dã đã bị thương.


Anh bị Lâm Bị đâm vào bụng dưới, máu chảy đầm đìa, một mảng lớn trên chiếc áo sơ mi trắng của anh bị nhuộm đỏ.

Cơ thể của Giang Tĩnh Nguyệt lúc đó rất yếu, tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn biến mất, sau đó không biết thế nào liền ngất đi.

Cho đến bây giờ, cô mới tỉnh lại.

Chu Thỉ gọi bác sĩ, kiểm tra thân thể cho cô.

Sau khi xác nhận Giang Tĩnh Nguyệt không sao, người đàn ông cuối cùng cũng cảm thấy an tâm.

“Xin lỗi Tĩnh Tĩnh, là anh có lỗi với em.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Chu Thỉ đứng bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt áy náy.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, trong lòng anh sẽ vô cùng sợ hãi.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, đồng nghiệp, bạn bè ngày thường có quan hệ tốt lại là kẻ sát nhân vừa gây ra hai vụ án hiếp dâm và giết người ở thành phố Thẩm Quyến.

Mà đêm qua, chính tay anh đã đẩy cô vào cạm bẫy của tên sát nhân...

Mặc dù anh không biết trước Lâm Bị là người như vậy, huống hồ gì những chuyện phát sinh phía sau.

Nhưng trong lòng Chu Thỉ không thể vượt qua rào cản này, cảm thấy mình thực sự có lỗi với Giang Tĩnh Nguyệt.

Thấy bộ dạng anh cúi đầu mặc cho mình xử lý, suy nghĩ Giang Tĩnh Nguyệt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Cô đương nhiên biết chuyện tối hôm qua Chu Thỉ không có lỗi gì, chỉ là anh không nhìn rõ lòng người mà thôi.

“Anh đừng như vậy, không phải lỗi của anh.”

“Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng... Ai cũng không nghĩ tới, Lâm Bị lại là sát nhân phạm trọng tội.”

Giọng nói Giang Tĩnh Nguyệt rất bình tĩnh.

Cô thực sự không có ý trách móc Chu Thỉ.

Dù sao chính cô cũng quen biết Lâm Bị, trước đêm qua, cô chưa bao giờ liên hệ anh ta với hung thủ của vụ án hiếp dâm và giết người.

“Đáng lẽ anh không nên nhờ em đi mở cửa lúc nửa đêm.”

“Nếu không phải vì anh, em sẽ không một mình gặp nguy hiểm...”

Chu Thỉ vẫn tự trách mình.

Giang Tĩnh Nguyệt chỉ có thể tiếp tục an ủi anh: “Không có chuyện gì, em không trách anh.”

“Hơn nữa, nếu như tối hôm qua không phải anh phản ứng kịp thời, dẫn cảnh sát tới hiện trường, hiện tại em cũng không có khả năng bình an vô sự nằm ở chỗ này, bình an nghe anh tự xét lại đâu.”

Nói đến nước này, nếu Chu Thỉ tiếp tục tự trách mình ngược lại sẽ giống đạo đức giả.

Anh ngẩng đầu nhìn Giang Tĩnh Nguyệt, cuối cùng ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ đầu cô: “Em không có chuyện gì là tốt rồi, tối hôm qua anh thật sự rất sợ.”

Giang Tĩnh Nguyệt hơi sửng sốt, bị anh sờ sờ đầu có chút không thoải mái.

Đúng vào lúc này, Giang Tiền Sơn và quản gia bưng súp gà bổ dưỡng đi vào.

Chu Thỉ lập tức rút tay lại, đứng dậy cung kính chào Giang Tiền Sơn.