Nhưng lời nói vừa rồi của Lâm Bị giống như màn đêm đen, nuốt chửng tia sáng còn sót lại trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt.
Cô không còn mong đợi về việc anh ta phạm tội lần đầu tiên hay gì nữa.
“Anh muốn làm gì?” Giọng nói Giang Tĩnh Nguyệt rất nhỏ, trong câu chữ có chút yếu ớt.
Lâm Bị cẩn thận ngắm nghía cô, miêu tả các đặc điểm trên khuôn mặt của cô.
Ánh mắt thưởng thức, lần lượt quét qua khuôn mặt người phụ nữ với tỉ lệ ngũ quan hoàn mỹ.
Anh ta không trả lời câu hỏi của Giang Tĩnh Nguyệt.
Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng nói: “Cô nên suy nghĩ lại những việc mình đã làm.”
Giang Tĩnh Nguyệt không khỏi cau mày, không hiểu lời nói của Lâm Bị.
“Tôi đã làm gì?”
“Xem ra cô căn bản không có suy nghĩ về những việc đó.”
“Thậm chí hoàn toàn không cảm thấy mình làm sai.” Người đàn ông đứng dậy bỏ đi.
Giống như thái độ của Giang Tĩnh Nguyệt đã đụng chạm đến chỗ đau của anh ta, làm cho anh ta có chút kích động: “Cô cũng giống như bọn họ, mặt mũi đơn thuần ngây thơ nhưng lại lén lút làm một số chuyện không biết xấu hổ.”
“Thế nào? Ỷ vào mình dung mạo đẹp đẽ, cô cho rằng tất cả đàn ông đều nguyện ý bị cô chơi đùa trong vui vẻ sao?”
“Đáng tởm! Đáng khinh! Đáng chết!”
“Tất cả đều đáng chết!”
Khi Lâm Bị nói, logic của anh ta rất hỗn loạn.
Nhưng từ lời nói của anh ta, Giang Tĩnh Nguyệt mơ hồ nhận ra ác ý của anh ta đối với cô.
Hình như xuất phát từ việc anh ta nghĩ cô chơi đùa với đàn ông?
Hơn nữa, Lâm Bị đã nói “họ”, điều này một lần nữa khiến Giang Tĩnh Nguyệt liên kết anh ta với vụ án hiếp dâm và giết người chưa được giải quyết.
“Vậy… anh muốn giết tôi?” Cô vùng vẫy yếu ớt với đôi tay bị trói sau lưng.
Trong khi cố gắng tìm kiếm sự sống, cô phải nói chuyện với Lâm Bị để trì hoãn thời gian.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, bởi vì anh ta đã đứng lên nên cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, chỉ có thể nghe thấy sự ghê tởm cùng sát ý trong giọng điệu của anh ta: “Cô có nên chết không, một người phụ nữ lăng nhăng như vậy, không đáng chết sao?”
Giang Tĩnh Nguyệt: “... Lăng nhăng?”
“Có lẽ là anh đã hiểu lầm tôi...”
“Các cô ai cũng nói như vậy.”
“Ha ha, lúc cận kề cái chết, quỳ rạp trên mặt đất như con chó cầu xin tha mạng, bộ dáng biện giải cho mình, thật sự quá khó nhìn.”
“Giang Tĩnh Nguyệt, cô muốn quỳ trên mặt đất như một con chó cầu xin tôi sao?”
Người đàn ông tỏ ra thờ ơ, như thể anh ta đã xác định rằng Giang Tĩnh Nguyệt đã là một người lăng nhăng, đùa bỡn với đàn ông.
Cô đương nhiên sẽ không quỳ xuống đất cầu xin anh ta, cô cũng không có điều kiện đó.
Nhưng Giang Tĩnh Nguyệt vẫn hít một hơi thật sâu, yếu ớt trả lời: “Vậy anh có thể cởi trói cho tay tôi trước không?”
“Tình trạng bây giờ... Tôi không thể cầu xin anh.”
Đương nhiên, người đàn ông sẽ không trúng chiêu, anh ta cúi xuống, nắm tóc người phụ nữ kéo mạnh buộc cô ngẩng mặt lên để đối mặt với anh ta ở khoảng cách gần: “Cô khác họ một chút”.
“Tôi sẽ không cho cô cơ hội van xin, huống chi là cởi trói cho cô.”
“Cô nên ngoan ngoãn, đừng giở trò gian với tôi.”
Giang Tĩnh Nguyệt đau đến cau mày, khẽ cắn môi dưới, không phát ra một tiếng khó chịu nào.
Một lúc sau, người đàn ông buông tóc cô ra, đầu cô yếu ớt rũ xuống, thở hồng hộc, giống như vừa rồi cô đã dùng hết sức lực chống đỡ cổ để giảm bớt căng thẳng.
“Tại sao...” Giang Tĩnh Nguyệt thở nhẹ một tiếng, một lúc sau mới ngẩng mặt nhìn người đàn ông đang đứng thẳng: “Sao anh lại làm ra chuyện như vậy?”
“Nếu làm như vậy, người thân và bạn bè của anh sẽ nghĩ gì ... Đừng quên, Chu Thỉ biết tôi đã đến nhà anh ấy và gặp anh...”
“Nếu giết tôi, anh sẽ là đối tượng cảnh sát hoài nghi đầu tiên...”
Lời nói của Giang Tĩnh Nguyệt vừa đấm vừa xoa, nhằm đe dọa người đàn ông này.
Nhưng vẻ mặt Lâm Bị như chết lặng, dường như đã nghĩ đến một lối thoát hoặc là đã sớm coi thường cái chết.
“Thế nhân bẩn thỉu, có vô số phụ nữ như cô.”
“Cũng nên có người thay trời hành đạo, gột rửa thân thể cho các người, thanh lọc thế giới này.”
Trong lòng người đàn ông trào dâng chính nghĩa, như thể những gì anh ta đang làm là một việc lớn để trừ hại cho dân.
Từ lời nói của anh ta, Giang Tĩnh Nguyệt nghe thấy vực thẳm không đáy, ác ý đối với phụ nữ.
Trái tim cô lại lạnh đi một nửa, cô im lặng một lúc, sau đó vực dậy tinh thần, thăm dò hỏi người đàn ông: “Anh có biết Lữ Quân Hoa và Tần Trân không?”
Khi Lâm Dự Đông đang thảo luận hai cái tên này với những người bên dưới lúc vẫn còn trong đội đặc nhiệm thì Giang Tĩnh Nguyệt đã nghe thấy.
Vì hai người này là nạn nhân của hai vụ hiếp dâm và giết người trước đó.
Giang Tĩnh Nguyệt đã từng hỗ trợ các đồng nghiệp của đội điều tra tội phạm và khám nghiệm tử thi để họ xác định danh tính và nguyên nhân cái chết của người chết, tìm kiếm manh mối.
Báo cáo khám nghiệm tử thi mà cô đưa ra cũng có tên của hai người này, cũng như thông tin nhận dạng của họ.
Vì tính chất ác liệt của vụ án và chiếm ảnh hưởng rất lớn, cho nên Giang Tĩnh Nguyệt mang một ký ức sâu sắc về hai nạn nhân.
Cô cố ý nhắc tới, chỉ là để xem phản ứng của Lâm Bị.
Để phán xét xem anh ta có thực sự là hung thủ của vụ án hiếp dâm và giết người hàng loạt hay không.
“Cô cũng là người sắp chết rồi, còn muốn vì bọn họ đòi công bằng sao?” Lâm Bị mặc dù không trực tiếp trả lời vấn đề của Giang Tĩnh Nguyệt, nhưng cũng không phủ nhận mình có quen biết bọn họ.
Có lẽ, trong mắt anh ta, Giang Tĩnh Nguyệt đã bị tuyên án tử hình.
Đương nhiên, anh ta sẽ không lo lắng một xác chết sẽ tiết lộ bí mật.
Đối với hậu quả của sự cố này, Lâm Bị đã sớm nghĩ kỹ.
Anh ta chỉ cần dọn dẹp hiện trường để không ai tìm ra manh mối anh ta đã từng đến nhà Chu Thỉ.
Sau đó ngụy trang thành Giang Tĩnh Nguyệt bị bắt cóc giữa chừng, tạo hiện trường mất tích.