Thuần Dã - Tụ Đạo

Chương 3




Sau khi xuống xe, cô nắm chặt quai túi xách, bước nhanh về phía tầng hai biệt thự - phòng làm việc của ông nội.

Vào thời điểm đó, Giang Tiền Sơn ông cụ nhà họ Giang đang vẽ phỏng theo bức Hoa Điểu Đồ trong phòng làm việc của mình.

*Minh họa bức tranh Hoa Điểu Đồ.

Ông cụ Giang đã bước sang tuổi tám mươi nhưng so ra vẫn khỏe mạnh hơn nhiều thanh niên ngoài bốn mươi.

Tất cả là nhờ vào hàng ngày ông cụ hay nghiên cứu các phương pháp giữ gìn sức khỏe, cũng như luyện Thái Cực Quyền hoặc viết vẽ tranh khi rảnh rỗi, nung đúc tình cảm.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, ông cụ vẫn đang đứng trước bàn làm việc cạnh cửa sổ sát đất, đề bút vẽ tranh.

Sắc mặt Giang Tĩnh Nguyệt ngưng trọng gõ cửa phòng làm việc hai lần, áp chế cảm xúc đang lan tràn điên cuồng như cỏ dại, cố giữ giọng nói bình tĩnh quy củ: “Ông nội.”

Giang Tiền Sơn viết nhanh chữ cuối cùng rồi mới nhướng mày liếc nhìn Giang Tĩnh Nguyệt đang nghiêm túc đứng ở cửa: “Hôm nay sao rảnh rỗi trở về?”

Ông biết rõ cháu gái của mình rất tận tâm tận lực trong công việc.

Để thuận tiện hơn cho việc đi làm, cô còn không tiếc tiền mua một căn hộ chung cư cao cấp gần cục thành phố. Ngày thường, rất ít khi về lại nhà tổ.

Hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao.

Nghe vậy, Giang Tĩnh Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhíu mày đi vào phòng, trầm giọng nói: “Hôm nay cháu nghe được một tin đồn.”

Ông cụ nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó hờ hững cụp mắt xuống, tiếp tục vẽ, giọng nói chầm chậm, già nua khàn khàn: “Tin nhảm gì đáng giá đến mức có thể khiến cháu phải chạy về tìm ông già này.”

“Nghe đồn nhà họ Giang và nhà họ Cố muốn kết thông gia.”

“Còn nói cháu và Cố Nghiêu Dã nhà họ Cố đã sớm có hôn ước. Ông có cảm thấy chuyện này thật nực cười không?”

“Rõ ràng là cháu có bạn trai rồi, nhưng vẫn có người lan truyền những tin đồn như thế này.”

Khi nói chuyện, Giang Tĩnh Nguyệt cau mày, đi đến bàn làm việc, nhìn chằm chằm ông không chớp mắt.

Ông cụ không nhìn cô, chỉ dừng bút lông trong tay: “Thì ra là chuyện này.”

Dứt lời, ông lão tiếp tục viết, bàn tay gầy gò nhưng mạnh mẽ của ông cầm bút vững chắc, lực hạ bút lúc nhẹ lúc nặng, giống như mây trôi nước chảy.

“Không phải lời đồn đại.” Sau khi Giang Tiền Sơn viết xong nét bút cuối cùng, ông chấm vào nghiên mực định viết tiếp một câu chữ.

Giọng nói già nua nhưng trầm ấm đầy uy lực: “Hôn ước là có thật.”

“Đúng là con và A Dã đã sớm có hôn ước.”

“?” Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt một chút: “Con và anh ta khi nào thì…”

“Không lâu sau khi con chào đời, ông đã hẹn với ông nội Cố trong bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của A Dã.” Ông già cắt ngang lời chất vấn của cô: “Mặc dù đã lâu, nhưng cuối cùng vẫn do chính miệng ta và ông nội Cố quyết định.”

“Bây giờ A Dã cũng đã trở về nước, bọn ta chọn ngày lành tháng tốt tổ chức tiệc đính hôn cho hai đứa.”

Giang Tĩnh Nguyệt nghẹn ngào, hai tay bên người dần dần siết chặt: “Ông nội, ông biết cháu đã có bạn trai.”

“Huống chi giờ cũng đã là thời đại nào rồi.”

“Lúc mới vừa ra đời đã quyết định hôn ước của cháu, sao có thể coi là thật?”

“Tên họ Chu đó không xứng với cháu.”

“Ta chưa từng tán thành quan hệ của cháu với cậu ta.” Giọng nói ông cụ trầm thấp nhưng không tức giận mà chỉ mang vẻ uy nghiêm.

Đứng trước bàn làm việc, Giang Tĩnh Nguyệt cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình phát ra từ người ông, trái tim cô như bị bóp chặt, cảm giác ngột ngạt khó chịu.

Không biết qua bao lâu, Giang Tĩnh Nguyệt mới miễn cưỡng thở ra được trong áp lực đó.

Mặc dù cô biết mình không nên xung đột với ông nội, nhưng vừa nghĩ tới ông sắp gả cô cho tên Cố Nghiêu Dã kia, cô không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

“Chu Thỉ tuổi còn trẻ đã là giáo sư sinh học tại Đại học Nông nghiệp Thẩm Quyến, qua một thời gian nữa anh ấy sẽ tham gia vào các dự án nghiên cứu khoa học quan trọng... Trong số các đồng nghiệp của anh ấy, anh ấy đã khá xuất sắc rồi.”

“Hơn nữa dáng dấp anh ấy cũng không tệ, đối nhân xử thế càng không có chỗ chê, ôn hòa lễ độ, đáng tin cậy chu đáo...”

“Ngoại trừ xuất thân gia đình kém một chút, anh ấy có chỗ nào không xứng với cháu, không xứng với nhà họ Giang?”

“Con cũng nghĩ gia cảnh cậu ta không tốt.” Ông cụ mặc kệ phản kháng của cô, tự động loại bỏ những ưu điểm của Chu Thỉ mà Giang Tĩnh Nguyệt đã nói.

Thái độ hoàn toàn giống như giấy dầu không thấm muối.

Điều này làm cho sợi dây lý trí còn sót lại trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt đứt phựt, cô cao giọng nói: “Nói cho cùng, ông chỉ ghét bỏ xuất thân của anh ấy, không xứng với nhà họ Giang!”

“Gia cảnh của tên họ Cố đó tốt hơn Chu Thỉ, nhưng anh ta cũng chỉ là một tên lưu manh con nhà giàu mà thôi.”

“Ông thật sự định để cháu lấy một người đàn ông cả ngày không làm việc gì, trêu hoa ghẹo nguyệt, bất cần đời như anh ta sao?”

Trong phòng làm việc rộng lớn, tiếng chất vấn của Giang Tĩnh Nguyệt vang vọng.

Sau đó, căn phòng rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Ngay sau đó, một giọng nam bình tĩnh tràn đầy vẻ xem kịch hay từ phía sau Giang Tĩnh Nguyệt truyền đến: “Xin lỗi, cho phép tôi cắt ngang...”

Giang Tĩnh Nguyệt quay lưng về phía cửa giật nảy mình, thân hình mảnh khảnh uyển chuyển khẽ run, không thể tin quay đầu lại, nhìn người đàn ông không biết xuất hiện ở cửa từ khi nào.

Chỉ nghe anh nhẹ giọng nói, giọng điệu vô cùng phù phiếm: “Thực ra, ngoại trừ giàu có, tôi còn có cái mặt với thân hình cũng không tệ lắm.”

Người tới chính là Cố Nghiêu Dã.

Anh cao gần một mét chín, khoanh tay, uể oải dựa vào khung cửa, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, bình tĩnh đón nhận ánh mắt đang quay lại nhìn của Giang Tĩnh Nguyệt.

Anh vẫy tay với cô, hài hước nhếch miệng, giống như một con mèo chiêu tài tự phụ tao nhã đang vẫy tay: “Đã lâu không gặp, Tĩnh Tĩnh.”

“...”

Giang Tĩnh Nguyệt không để ý đến anh.

Thế nào cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời mình nói xấu sau lưng người khác.

Lại bị chính chủ bắt gặp tại trận.


Theo bản năng, cô tránh ánh mắt của Cố Nghiêu Dã quay sang nhìn Giang Tiền Sơn đã đặt bút xuống.

Chân mày khẽ nhíu, sắc mặt cô thay đổi, Giang Tĩnh Nguyệt hít sâu một hơi, lấy lại tâm trạng mình, nhẹ giọng nói: “Nếu ông nội có khách, cháu đi trước.”

Trong cục còn có việc, không cho phép cô chậm trễ quá lâu.

Vừa rồi cô thương lượng với ông cụ cũng không có kết quả, hiện tại Cố Nghiêu Dã lại ở đây.

Nhìn thế nào cũng không thích hợp để nói chuyện hôn ước bây giờ.

Vì vậy, Giang Tĩnh Nguyệt quyết định rời đi trước, sau đó tìm cách giải quyết vấn đề này sau.

“Đi đi.” Ông cụ không giữ cô lại.

Ông hỏi thăm Cố Nghiêu Dã ở cửa: “Thằng nhóc kia, cháu mới trở về, không ở nhà với ông nội, đến đây làm gì?”

Người đàn ông dựa vào khung cửa đứng thẳng người, rút ​​bàn tay sau lưng ra, cầm một túi quà: “Đây là trà Trang Tử mới sản xuất trong nhà, ông nội nhờ cháu mang cho người một ít.”

Vừa nói, Cố Nghiêu Dã đi về phía bàn trà.

Mặc dù ánh mắt của anh rơi vào người ông cụ Giang, nhưng từ khóe mắt của anh vẫn chú ý đến Giang Tĩnh Nguyệt đi ngang qua người, cô thẳng thừng đi ra ngoài mà chẳng thèm để ý tới anh chút nào.

Cái vẻ không chào đón anh này của cô, thật đúng là phát huy vô cùng tinh tế.

Còn tưởng rằng xa cách năm năm, sẽ tốt hơn một chút.

Mãi cho đến khi bóng dáng xinh đẹp đó biến mất ngoài cửa phòng làm việc, Cố Nghiêu Dã mới bình tĩnh lại, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bằng da.

Ông cụ Giang nhận lấy trà mới mang tới, định pha một ấm ngay tại chỗ để uống thử: “Cháu đừng để ý những lời Tĩnh Tĩnh vừa nói.”

“Nó cũng tin vào tin đồn bên ngoài, hiểu lầm cháu.”

“Cháu hiểu được.”

“Dù sao thì tiếng xấu của cháu đã lan xa, cô ấy không nhìn trúng cháu cũng đúng.”

Cái gọi là tin đồn thực chất là nửa thật nửa giả.

Đúng là Cố Nghiêu Dã đã đua chiếc xe hoang dã nhất và uống loại rượu mạnh nhất.

Nhưng nói anh có vô số bạn gái, ánh mắt rất cao, chỉ chọn những cô gái nóng bỏng nhất... Tin đồn này cũng không biết truyền ra từ tên khốn thất đức nào.

Nhưng dù không có mục cuối cùng kia, anh cũng sẽ không lọt vào mắt xanh của Giang Tĩnh Nguyệt.

Bởi vì ngay từ năm năm trước, anh đã biết cô thích đàn ông trầm tĩnh, dịu dàng và biết chia sẻ.

Nhưng Cố Nghiêu Dã là kiểu người hoàn toàn ngược lại.

Khó trách Giang Tĩnh Nguyệt từ đầu đến cuối đều không chào đón anh.

“Cháu và Tĩnh Tĩnh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai nhà chúng ta lại hiểu rõ nhau.”

“Hai người kết hôn, không có gì thích hợp hơn.”

“Về phần hiểu lầm giữa các cháu. Chờ sau khi kết hôn, sớm chiều bên nhau, sớm muộn gì cũng hóa giải.”

“Cháu không cần quá lo lắng.”

Ông cụ Giang đổi bộ ấm trà, mắt cũng không ngước cất lời an ủi Cố Nghiêu Dã.

Người đàn ông không đáp lại, khi nghĩ đến ánh mắt kháng cự vừa rồi của Giang Tĩnh Nguyệt và hình tượng tồi tệ của anh trong lòng cô thì chỉ biết cười khổ.

Biết nói gì bây giờ.

Sau khi Giang Tĩnh Nguyệt đi ra khỏi phòng làm việc của ông nội, cô đi thẳng xuống tầng.

Vẫn chưa thoát khỏi cú sốc nặng nề do hôn ước mang lại nên tâm trạng cô nặng trĩu.

Nếu không phải vì cuộc đính hôn vô nghĩa này, cô cũng sẽ không nói xấu Cố Nghiêu Dã trước mặt ông nội mình, đã thế còn bị anh nghe thấy đúng lúc đó.