Anh cầm điện thoại rất chặt, khó có thể che giấu sự hỗn loạn trong lòng.
Thân hình cao gầy của người đàn ông nán lại cửa cục thành phố rất lâu, lâu đến mức Cố Tri Vi gọi điện cho anh hỏi anh ngủ trong nhà vệ sinh rồi à.
Cố Nghiêu Dã lúc này mới nhớ tới, anh nói với Cố Tri Vi là mình đi vệ sinh.
Lúc này nửa tiếng đã trôi qua.
Khi Cố Nghiêu Dã trở lại nhà hàng Trung Quốc, Chu Thỉ đã rời đi.
“Giáo sư Chu nhận một cuộc điện thoại. Có vẻ như đường ống nước trong căn nhà thuê đã bị vỡ nên anh ấy vội vàng quay lại để xử lý.” Cố Tri Vi truyền lời thay Chu Thỉ.
Dù sao, trước khi rời đi, người ta vẻ mặt áy náy bàn giao với cô bé, bảo nhất định phải giúp chuyển lời tới Cố Nghiêu Dã.
Nói là lần sau Giang Tĩnh Nguyệt rảnh rỗi, nhất định sẽ chiêu đãi bọn họ thật tốt.
Cố Nghiêu Dã không quan tâm Chu Thỉ đi hay chưa, anh chỉ hỏi Cố Tri Vi: “Em đã ăn xong chưa?”
“Ăn xong rồi, anh đưa em về nhà cũ.”
Cố Tri Vi gật đầu, lấy khăn giấy lau miệng, ngẩng đầu nhìn mặt người đàn ông: “Anh, anh vừa đi đâu vậy?”
“Nhà vệ sinh.” Thấy cô ăn xong, Cố Nghiêu Dã hai tay đút túi quần đi ra khỏi nhà hàng.
“...”
Gạt quỷ hả.
Đương nhiên, Cố Tri Vi không tin lí do thoái thác của Cố Nghiêu Dã, cô lờ mờ đoán được anh đã đi đâu, nhưng cô không vạch trần người đàn ông.
“Đúng rồi, lúc anh đi vắng, em trò chuyện với giáo sư Chu rất nhiều.”
“Nói bóng nói gió hỏi thăm một chút quá trình yêu đương của anh ấy với chị Tĩnh Nguyệt, anh có muốn nghe không?”
Cố Tri Vi xách túi chạy theo người đàn ông chân dài.
Cô không khỏi tiện tay phỉ báng người anh trai này xíu.
Đều cùng một cha mẹ sinh ra, vì sao anh cả cao gần 1,9m.
Cô lại nhỏ nhắn như ngọn cỏ bên gốc cây to vậy.
Cũng quá không công bằng rồi đó.
Suy nghĩ của Cố Tri Vi thay đổi liên tục một lúc lâu mới trở về thực tại, khi đó cô và Cố Nghiêu Dã đã bước ra khỏi nhà hàng Trung Quốc.
Người đàn ông đi trước, dường như không quan tâm đến cái mà cô ấy gọi là “Quá trình yêu đương“.
Điều này khiến Cố Tri Vi hơi ngạc nhiên.
Trên đường trở về nhà cũ, Cố Nghiêu Dã lái xe.
Anh sợ trên đường về lại xảy ra va chạm đuôi xe, hơn nữa cô nhóc Cố Tri Vi quả thực có chút mệt mỏi.
Trên đường về, Cố Nghiêu Dã nghĩ Cố Tri Vi sẽ nhân cơ hội dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không nghĩ tới, cô nhóc kia không muốn nhàn rỗi chút nào: “Anh, anh và chị Tĩnh Nguyệt thật sự muốn giải trừ hôn ước?”
Trước khi trở về Trung Quốc, Cố Tri Vi biết chuyện Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Nghiêu Dã có hôn ước.
Nhưng trong bữa ăn vừa rồi, cô biết được hai người đã đồng ý giải trừ hôn ước.
Nói chính xác, trong suy nghĩ của Cố Nghiêu Dã và Giang Tĩnh Nguyệt, hôn ước giữa họ đã giải trừ.
“Nếu không thì sao?” Người đàn ông nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe, giọng nói nghe có chút hững hờ.
Ngược lại không thể phân biệt được sướng vui đau buồn.
Cố Tri Vi ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt Cố Nghiêu Dã qua kính chiếu hậu, thì thầm: “Anh không phải... thích chị Tĩnh Nguyệt sao?”
“...Tại sao anh lại đồng ý hủy bỏ hôn ước?”
Cố Nghiêu Dã đang xoay vô lăng, tâm trạng đột nhiên run lên bần bật, như bị chọc vào tâm sự, vẻ mặt lãnh đạm cuối cùng cũng có dấu hiệu rạn nứt.
Trong xe im lặng một lúc, mãi khi đến một ngã tư đèn giao thông, Cố Nghiêu Dã mãi không trả lời, cuối cùng nhìn Cố Tri Vi ở ghế sau từ kính chiếu hậu, trầm giọng nói: “Ai thích cô ấy? Em nghe ai nói hươu nói vượn.”
Cố Nghiêu Dã là một người rất giỏi che giấu mọi chuyện, từ nhỏ đã vậy.
Có một số điều anh chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, Cố Tri Vi không thể biết được.
Nhưng anh quên rằng Cố Tri Vi là em gái ruột của mình.
Có một số cảnh tượng người khác chưa từng thấy qua, nhưng khi còn bé cô lại tình cờ nhìn thấy.
Ví dụ, khi một người nào đó quyết định ra nước ngoài học cao học vào năm cuối, trước khi ra nước ngoài, anh đã lén ném một đống đồ lỉnh kỉnh vào thùng rác sau lưng mọi người.
Nghĩ đến đây, Cố Tri Vi tàn nhẫn vạch trần lời nói dối của ai đó: “Ồ, những con búp bê Barbie mới toanh với cả những bộ váy công chúa xinh đẹp mà anh vứt đi trước khi ra nước ngoài, vô số hộp quà không biết bên trong có gì ...”
“Những cái đó anh mua cho ai?”
Cố Nghiêu Dã bị chính em gái mình dẫn đến hồi ức đớn đau: “...”
Anh không biết tại sao Cố Tri Vi lại biết, nhưng những điều cô ấy nói không sai chút nào, anh thực sự đã ném rất nhiều món quà vào thùng rác trước khi ra nước ngoài.
Lúc đó Giang Tĩnh Nguyệt đã ở cùng Chu Thỉ. Đối với Cố Nghiêu Dã mà nói, những thứ đó đời này đã nhận định chẳng thể đưa ra ánh sáng.
Hơn nữa, lúc đó anh thực sự nghĩ đến việc cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ về ai đó, vì vậy anh nghiến răng thu dọn tất cả hộp quà anh đã bí mật mua bằng tiền túi của mình như búp bê Barbie, váy công chúa và các loại phụ kiện, tất cả đều mang đi vứt.
Có lẽ là mãi không nghe thấy lời bác bỏ của Cố Nghiêu Dã, Cố Tri Vi cho rằng mình đã đoán đúng.
Lúc trước khi Cố Nghiêu Dã ném đồ, cô bé đi theo sau anh, rất tò mò về những chiếc túi lớn nhỏ mà anh trai mình đang cầm.
Có lẽ ngay cả Cố Nghiêu Dã cũng không biết tất cả những món đồ chưa mở túi đóng gói mà anh ném đi, đều bị cô em gái trộm nhặt về.
Đến nay vẫn được chất đống phủ bụi trong tủ chứa đồ phòng ngủ của cô ở nhà cũ.
“Anh, anh cứ thừa nhận đi, anh chính là thích chị Tĩnh Nguyệt, thích chết đi được.” Cố Tri Vi lặng lẽ đến gần ghế lái, hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy lưng ghế, gần như ghé sát lỗ tai nói từng câu từng chữ chọc thủng tâm tư anh.