Giống như lời cảm ơn của Chu Thỉ chỉ là lời ngoài miệng mà thôi.
Nhưng điều khiến cô khó chịu nhất lúc này là vẻ ngoài ngang ngạnh của Cố Nghiêu Dã.
Chu Thỉ đã giơ tay lâu như vậy, nhưng anh vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Túm giống như nhị ngũ bát vạn[1].
[1]Túm giống như nhị ngũ bát vạn: Nó chủ yếu được sử dụng để mô tả nhóm người giàu có và quyền lực trong cuộc sống . Nhóm người này quả thật có thực lực và vận khí nhất định, sẽ không bị người khác ảnh hưởng, khi người khác ghen tị, họ thường sẽ buột miệng nói “Lôi hai năm tám vạn“.
So sánh thì Chu Thỉ càng thêm tao nhã lễ độ, dịu dàng và đàng hoàng hơn, thường được các cô gái yêu mến.
Ngay cả Cố Tri Vi cũng nghĩ như vậy.
Trong lòng thầm lo lắng cho anh trai mình.
Vì Cố Tri Vi vẫn còn ở đây, Giang Tĩnh Nguyệt không tính toán với Cố Nghiêu Dã nữa.
Cô chỉ nắm lấy cánh tay Chu Thỉ, ấn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của anh xuống, giọng nói lạnh lùng: “Anh không cần cảm ơn anh ta, chúng ta không nợ anh ta cái gì cả.”
Trong khi nói, Giang Tĩnh Nguyệt cũng nhìn Cố Nghiêu Dã, như thể đang nhắc nhở anh rằng cô đã trả cho anh khoản bồi thường tương ứng cho việc hủy bỏ hôn ước.
Trước mắt giữa bọn họ thuộc tình trạng thanh toán xong.
Giang Tĩnh Nguyệt nói xong, cô muốn đưa Chu Thỉ trở lại xe, tránh xa Cố Nghiêu Dã.
Kết quả, bước chân còn chưa dịch chuyển, liền nhìn thấy người đàn ông nhướng mày lãnh đạm, trầm giọng nói: “Thật sao? Em không nợ tôi cái gì sao?”
Giọng điệu của anh dường như ẩn chứa một âm mưu to lớn, khiến trái tim Giang Tĩnh Nguyệt không khỏi hồi hộp.
Quả nhiên, một giây sau, Cố Nghiêu Dã hờ hững liếc nhìn cô một cái, nhân tiện nhìn về phía đuôi xe, cười như không cười: “Không biết là ai đâm vào sau xe của tôi, chậc chậc.”
Giang Tĩnh Nguyệt: “...”
Tâm trạng của cô vừa rồi dao động quá lớn, đã quên mất chuyện tông vào đuôi xe này.
Lúc này bị người đàn ông nhắc tới, khó tránh khỏi có chút lúng túng.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến ước xúc động muốn đánh anh của cô.
Ai bảo anh là thật sự nợ.
Giang Tĩnh Nguyệt không nói gì, nhưng bầu không khí trong và ngoài xe trở nên căng thẳng khó hiểu.
Cố Tri Vi ngồi ở ghế lái có chút lúng túng, cô rất muốn nhắc nhở anh trai mình nên kiềm chế bản thân, dù anh nói những chuyện này là không muốn để cho chị Tĩnh Nguyệt và Chu Thỉ cứ như vậy rời đi.
Nhưng những lời anh nói đã sắp khiến chị Tĩnh Nguyệt tức sùi bọt mép rồi đó.
Ngay khi Cố Tri Vi không biết làm sao, Chu Thỉ cũng nhận thấy bầu không khí không hòa thuận giữa Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Nghiêu Dã.
Nghĩ đến sự cố va chạm từ phía sau, bọn họ cũng đáng phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, Chu Thỉ nhanh chóng giải quyết ổn thỏa: “Thật xin lỗi, anh Cố, chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về vụ tai nạn này.”
“Nếu mọi người đã biết nhau, không bằng chúng ta giải quyết riêng. Anh xem chúng tôi cần bồi thường bao nhiêu?”
Người đàn ông mỉm cười thương lượng với Cố Nghiêu Dã, nhưng anh vẫn không quên quay đầu lại xoa dịu Giang Tĩnh Nguyệt đang bị anh chặn lại: “Tĩnh Tĩnh, chuyện này là chúng ta không đúng..”
“Giao cho anh xử lý, được không?”
“Xử lý xong, chúng ta có thể đi ăn tối sớm một chút, ăn tối xong em còn phải nhanh chóng trở về Cục thành phố.”
Hai câu sau Chu Thỉ hạ giọng, giống như là đang dỗ dành Giang Tĩnh Nguyệt, giọng nói của anh miễn bàn có bao nhiêu dịu dàng.
Tuy nhiên, mặc dù giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng Cố Nghiêu Dã vẫn có thể nghe thấy những gì anh ta nói.
Người đàn ông hơi nhướng mày, cuối cùng nhìn thẳng vào Chu Thỉ, khuôn mặt tuấn tú nặng nề, ánh mắt khó lường: “Anh Chu cảm thấy tôi thiếu tiền?”
Chu Thỉ bị chỉ điểm, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Cố Nghiêu Dã, vẻ mặt hơi sững sờ.
Có vẻ như anh không hiểu ý trong lời nói của người đàn ông.
Cũng may Cố Nghiêu Dã lại nói thêm một câu: “Các người không phải muốn đi ăn cơm sao, đúng lúc hai anh em tôi còn chưa có ăn cơm.”
Nói xong, ánh mắt anh dời đi, nhìn về phía Giang Tĩnh Nguyệt được Chu Thỉ bảo vệ phía sau, cô vẫn nhịn không được thò đầu ra hung hăng nhìn anh.
Hai người nhìn nhau trong không trung, Cố Nghiêu Dã cong môi, cười vô hại.
Giang Tĩnh Nguyệt sắc mặt xám xịt, ánh mắt như ngàn vạn lưỡi đao muốn bay ra.
“Nếu anh Cố không chê, không bằng ăn cùng một chỗ với chúng tôi?” Giọng nói của Chu Thỉ vẫn dịu dàng lịch sự, những lời này coi như đã chạm đến tâm tư của Cố Nghiêu Dã.
Dù không đồng ý nhưng anh cũng không từ chối.
Vì vậy, Cố Tri Vi thay anh trai mình chấp nhận lời mời tử tế của Chu Thỉ.
Bốn người họ cùng nhau đến nhà hàng Trung Quốc mà Giang Tĩnh Nguyệt đã đặt trước.
Thiệt hại do va chạm giữa hai chiếc xe không nghiêm trọng nên hai bên quyết định lái xe riêng về địa điểm.
Còn việc tổn thất xe, họ đến tiệm sửa xe để giải quyết.
Giang Tĩnh Nguyệt trả tiền sửa xe cho Cố Nghiêu Dã.
Mặc dù người đàn ông nói bữa ăn tối nay có thể trả hết nợ, nhưng Giang Tĩnh Nguyệt cố chấp phải bồi thường cho anh.
Như sợ người đàn ông hay đổi ý này về sau sẽ làm ầm lên, yêu cầu cô và Chu Thỉ làm điều này điều kia.
Giang Tĩnh Nguyệt kiên trì, Cố Nghiêu Dã cũng không tranh cãi với cô.
Bốn người họ lái xe đến một nhà hàng Trung Quốc gần cục thành phố. Sau khi đến nơi, Cố Tri Vi và Giang Tĩnh Nguyệt đỗ xe, bốn người cùng nhau vào nhà hàng.
Cũng may, vị trí Giang Tĩnh Nguyệt đặt trước có thể đủ cho bốn người.
Sau khi gọi món, Chu Thỉ kêu người phục vụ lấy một nồi nước đun sôi, chậm rãi rửa sạch và khử trùng bát đĩa cho Giang Tĩnh Nguyệt.
Khi nhìn thấy dáng vẻ ân cần, chu đáo của anh, ngay cả Cố Tri Vi cũng không khỏi tặc lưỡi.
Cô thầm cảm thán trong lòng, chị Tĩnh Nguyệt thực sự đã tìm được một người bạn trai tốt.
Cùng lúc đó, Cố Nghiêu Dã ngồi đối diện hai người cũng bắt tay làm, hàng mi dày cụp xuống, lạnh lùng quan sát động tác của Chu Thỉ.
Thấy anh tỉ mỉ đối đãi Giang Tĩnh Nguyệt, trên mặt lộ ra một tia khinh thường.
Chuyện như vậy, đổi thành anh cũng làm được.
Hơn nữa nhất định phải tốt hơn Chu Thỉ.
Khi thức ăn được dọn ra, sự bế tắc trên bàn ăn cuối cùng cũng dịu đi.