Vốn tưởng rằng đã muộn như vậy, Giang Tĩnh Nguyệt nhất định là muốn vội vàng ký thỏa thuận rời đi, cho nên anh nhịn không đi tắm rửa, đưa cô đi ký thỏa thuận trước.
Đối với Giang Tĩnh Nguyệt mà nói, e rằng cần anh nhanh chóng chấp nhận “phúc lợi” mà cô dày công chuẩn bị, thì cô mới có thể an tâm.
Cho nên khi Giang Tĩnh Nguyệt hỏi anh có muốn tắm trước không, Cố Nghiêu Dã sững sờ trong giây lát.
Giọng điệu của anh hơi kinh ngạc: “Em không vội sao?”
Lần này đến lượt Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt, một lúc sau cô mới cố gắng bình tĩnh nhìn mặt người đàn ông này: “Anh tắm bao lâu?”
Cố Nghiêu Dã khẽ nhếch khóe môi, thu lấy khăn tắm, nhàn nhạt nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Khoảng... nửa tiếng?”
“...” Giang Tĩnh Nguyệt hối hận, cô cảm thấy mình không phải là không thể chịu đựng được vài phút này.
Dù sao, sau khi ký thỏa thuận, liền rời đi.
Có lẽ ánh mắt của cô đã bán đứng suy nghĩ của mình, Cố Nghiêu Dã vội vàng thay đổi lời nói: “Đùa thôi. Cho anh mười phút là được.”
Giang Tĩnh Nguyệt: “...Vậy anh đi đi.”
Nói tóm lại, mấy phút và mười phút, cũng không khác nhau lắm.
“Được, vậy em chờ tôi ở đây.” Tâm trạng của người đàn ông rõ ràng tốt lên.
Khi rời khỏi phòng làm việc, ngay cả lông mày cũng giãn ra, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên.
Cánh cửa phòng làm việc đã bị Cố Nghiêu Dã đóng lại.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Giang Tĩnh Nguyệt là người duy nhất còn lại.
Vừa rồi cô không có ngồi trên sô pha, hiện tại sau khi Cố Nghiêu Dã rời đi, cô mới thả lỏng người, kéo lê thân thể mệt mỏi ngồi trên sô pha.
Nhìn túi tài liệu mà người đàn ông tùy ý đặt trên bàn cà phê, Giang Tĩnh Nguyệt không khỏi nghĩ rằng sau đêm nay, cô và Cố Nghiêu Dã sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với nhau nữa.
Đến lúc mang bản thỏa thuận có chữ ký của Cố Nghiêu Dã trả lại cho ông cụ, có thể cắt đứt mong muốn kết hôn của ông cụ.
Ngay khi Giang Tĩnh Nguyệt đang ngồi cân nhắc, có người gõ cửa phòng làm việc.
Một lúc sau, Tô Dĩ Phàm đẩy cửa bước vào, cười chào đón Giang Tĩnh Nguyệt: “Chị Tĩnh Nguyệt, anh Dã bảo em mang đồ ăn và nước uống cho chị.”
Giang Tĩnh Nguyệt đứng dậy khỏi ghế sô pha, khẽ gật đầu với Tô Dĩ Phàm: “Cảm ơn.”
Cô không nghĩ tới, phép xã giao của Cố Nghiêu Dã ngược lại khá chu đáo.
Thật sự có vài phần đạo đãi khách.
Nhưng rất nhanh Giang Tĩnh Nguyệt đã nghĩ thông suốt.
Dù sao, tối nay cô đến đây đã mang theo lợi ích hợp tâm ý anh.
Cố Nghiêu Dã lấy lễ để tiếp đón cũng phải.
Sau khi Tô Dĩ Phàm đặt thức ăn và đồ uống xuống, liền tự giác rời đi.
Suy cho cùng, vừa rồi khi Cố Nghiêu Dã vừa gọi cho cậu ta đã nói rất rõ ràng, cậu ta không được phép ở lại.
Điều khiến người ta cạn lời là anh Dã yêu cầu cậu ta ăn mặc chỉnh tề trước khi vào phòng...
Làm hại Tô Dĩ Phàm phải mặc một chiếc áo bãi biển, thay một chiếc quần đùi.
Sau khi Tô Dĩ Phàm rời đi, Giang Tĩnh Nguyệt đếm thời gian trên đồng hồ, đợi Cố Nghiêu Dã quay lại.
Mười phút sau, cửa phòng làm việc mở ra.
Người đàn ông trở lại đúng giờ: “Anh không muộn chứ?”
Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt: “...”
Trên thực tế, cô không ngờ Cố Nghiêu Dã lại đúng giờ như vậy.
Nhưng người đàn ông này đã thành thật như vậy, cô đương nhiên phải khách khí với anh hơn một chút: “Không.”
Đây là lần thứ ba Giang Tĩnh Nguyệt đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Cô nhận được sự giáo dục tốt từ khi còn nhỏ, nhìn qua cô trông rất điềm đạm dịu dàng, tạo cho mọi người cảm giác rằng cô là người giản dị dễ gần hòa đồng.
Nhưng cô vẫn đang kìm nén sự khó chịu, bộ dáng dùng lễ nghi để đối xử với anh, điều này thực sự khiến Cố Nghiêu Dã rất không thích.
“Ngồi đi, không cần khách khí với tôi.”
Có vẻ vô cùng xa lạ, như thể lúc nào cũng nhắc nhở anh rằng mối quan hệ giữa họ có bao nhiêu bình thường.
Giang Tĩnh Nguyệt cụp mi, khóe mắt thoáng thấy đôi chân người đàn ông đi dép lê lướt qua, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn đối diện.
Cô không nhịn được khẽ nhíu đôi lông mày lá liễu của mình lần nữa.
Cuối cùng, vẫn kìm nén cảm xúc không quen, ngồi xuống ghế sô pha, hơi nhướng mày, bình tĩnh nhìn người đàn ông.
“Vậy thì ký đi...” Giang Tĩnh Nguyệt vừa buộc miệng thốt ra thì bị kẹt lại.
Tất cả là do Cố Nghiêu Dã đang ngồi đối diện cô.
Cô không bao giờ ngờ rằng anh sẽ ăn mặc giản dị như vậy...
Một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, một chiếc quần dài màu đen, chân đi một đôi dép đi trong nhà màu xám đậm.
Thật ra bộ quần áo này cũng không có vấn đề gì, dù sao đây cũng là nhà riêng của Cố Nghiêu Dã.
Anh tùy tiện cũng không sao.
Nhưng muốn mạng là không có cúc áo sơ mi nào trên người người đàn ông cài cả.
Vạt áo tản ra, lộ rõ đường nét cơ ngực và cơ bụng, giống như cố ý hay vô ý, trên khe rãnh còn đọng lại những giọt nước đọng lại, vừa cấm dục vừa gợi cảm, khiến người ta cảm thấy khô miệng.
Hơn nữa, Cố Nghiêu Dã ngồi ngay đối diện với Giang Tĩnh Nguyệt.
Vừa ngồi xuống, thân hình thon dài của anh hơi ngả ra sau, dựa vào sô pha.
Chiếc áo sơ mi đen lộ ra một nửa làn da trắng lạnh lùng khiến đôi mắt của Giang Tĩnh Nguyệt gần như đui mù luôn rồi đó.
“...”
Cô âm thầm hít một hơi, miệng khô khốc, đồng thời cũng có chút đứng ngồi không yên.
Hình dáng của người đàn ông quá tốt.
Với bờ vai rộng eo hẹp, tam giác tỉ lệ vàng, đơn giản là đẹp hơn tất cả những người mẫu nam mà cô gặp khi đi cùng Trần Thiến Hề.