Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 3




☆ Chương 3: Hệ thống trợ giúp ước mơ thành sự thật.

Edit: Bongbong_nbo

Lúc Giang Hưng mang theo uể oải từ trên thuyền nhỏ đi xuống, cả người đều có chút rã rời. Truyện Teen Hay

Anh không tìm thấy trợ lý của mình ở xung quanh, trái lại có mấy người diễn viên phụ đang sáp tới bên cạnh để lôi kéo thân mật.

Giang Hưng giữ nguyên nụ cười lễ độ trên mặt, mà lại chẳng đáp lời, chỉ bước nhanh hướng về ghế dựa công viên để không bên cạnh bờ hồ.

Anh đi được đã xem như là nhanh, nhưng rõ ràng những giọng nói xì xầm phía sau càng nhanh hơn, cơ hồ vào lúc anh vừa mới bước ra khỏi đám người, những giọng nói ấy cũng liền chui vào trong tai của anh: ''Đây cũng không phải cái cổ tay*, đã bắt đầu thể hiện đại bài* rồi..."

*腕儿 - Cổ tay: trong ngôn ngữ hiện đại Trung Quốc, từ này thường được dùng chỉ những người nổi tiếng, có tên tuổi lớn, còn rất nhiều nghĩa khác, nhưng ở đây được dùng chỉ người nổi tiếng thôi nhé.

大牌 - đại bài: ở đây muốn ám chỉ đến những ngôi sao là thương hiệu lớn.

Giang Hưng mắt không liếc, đi mấy bước đến ngồi xuống trên ghế dài, đến lúc cơ thể có vật chống đỡ, mọi tế bào toàn thân trên dưới liên tục không ngừng kêu gào mệt mỏi cuối cùng cũng ngừng một chút.

Anh ấn xuống đầu có chút váng vất, sau khi thở dài ra một hơi, mới cảm thấy toàn thân khắp người mình đều lạnh lẽo, lại dính dấp khó chịu, không thể không vươn tay sờ một cái sau cổ, kết quả sờ ra một tay đầy mồ hôi.

Khó chịu trên sinh lý cũng thôi đi, quay phim như thế bao nhiêu năm, Giang Hưng sớm đã quen rồi, mệt mỏi một chút, đau một chút gì đó, sớm đã không xem là vấn đề rồi.

Nhưng nếu như ở loại thời điểm này, còn có một giọng nói khác ở trong đầu anh thao thao bất tuyệt, lải nhải không ngừng...

[ Nhiệm vụ đào tạo khép kín hoàn thành. ]

[ Bắt đầu chấm điểm nhiệm vụ đào tạo khép kín. ]

[ Xếp hạng: B, đánh giá: đạt tiêu chuẩn, phần thưởng: ——(ẩn)]

[ Chúc mừng ký chủ: Đào tạo khép kín của ''Hệ thống trợ giúp ước mơ thành sự thật'' hoàn thành, mở khóa trong quyền hạn hệ thống, mở khóa trao đổi vật cấp 1 của hệ thống, ký chủ thu được thuốc khôi phục tinh thần sơ cấp x 1... ]

[ Mi là ai? ] - Giang Hưng ở trong đầu bình tĩnh mà nghĩ.

[ Hệ thống 0021 xin chào ký chủ. ] - Giọng nói lạnh tanh nói.

[ Mi là cái gì? ] - Giang Hưng thay đổi câu hỏi.

[ Tôi là 《 Hệ thống trợ giúp ước mơ trở thành sự thật 》tên gọi Tinh linh 0021 ] - 0021 nói.

[ Vậy hệ thống trợ giúp này có thể cho ta cái gì? ] - Giang Hưng chém vào trọng điểm.

Giọng nói trong đầu ngừng lại một chút, tiếp đó Giang Hưng phát hiện trước mắt mình xuất hiện một hàng chữ nửa trong suốt: [ Nhiệm vụ cao nhất của hệ thống: Trở thành siêu sao thiên vương nổi tiếng quốc tế.

Giải thích nhiệm vụ: Tiếng vỗ tay và ánh đèn flash đếm không xuể, hoa tươi và ca tụng vô số, bạn đứng trên thảm đỏ, thế giới liền dưới chân bạn. Trong lĩnh vực này, bạn mở ra lịch sử, bạn viết nên lịch sử, quá khứ, hiện tại, tương lai, chúng sinh đều quỳ rạp dưới chân bạn!

Cụ thể nhiệm vụ đạt đủ điều kiện: Ít nhất giành được giải thưởng quốc tế cao nhất một lần, ít nhất duy trì nhân khí cấp S ba năm, ít nhất đóng vai chính trong ba bộ phim điện ảnh đánh giá cấp S.

Phần thưởng nhiệm vụ: Cộng tình bất cứ nhân vật nào, tùy thời gian địa điểm. ]

''Cộng tình?'' - Giang Hưng lẩm bẩm nói - ''Chính là ý tưởng thay thế nhân vật như thế vừa nãy, lĩnh hội hành vi của hắn?''

[ Không sai. ] - 0021 nói.

Giang Hưng nhanh chóng nhớ lại đối thoại của hai bên vừa rồi, nắm được trọng điểm: ''Năng lượng tinh thần của ta là nhân tố quan trọng duy trì thời gian thay thế?''

[ Không sai. ] - 0021.

''Ta bây giờ tối đa có thể kiên trì nhập diễn ba phút, việc này tiêu hao hết bao nhiêu năng lượng tinh thần của ta?'' - Giang Hưng hỏi.

[ Năng lượng tinh thần vừa đủ ký chủ dùng. ] - 0021.

''... Có thể cụ thể chút, hình ảnh chút được không?'' - Giang Hưng thăm dò hỏi.

Tinh linh hệ thống trầm mặc một lúc, tiếp đó Giang Hưng chỉ nghe thấy trong đầu mình vang lên ''BIU —— BÙM!'' một tiếng, đồng thời trước mắt cũng nổ ra một cụm sương mù nho nhỏ, chờ sương mù tan đi, một nhóc chibi cao không quá bàn tay, tên nhóc mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, mặt úp xuống đất xuất hiện trước mặt Giang Hưng.

Giang Hưng: ''...'' - Có vài dự cảm gì đó không tốt...

Tên nhóc từ trên mặt đất bò lên, khuôn mặt lộ ra chính là phiên bản moe thu nhỏ của Giang Hưng. Nó nhìn trái nhìn phải, đột nhiên vươn tay hướng vào trong hư không kéo ra một sợi dây màu đỏ giống như nhổ củ cải ra, đặt trên đầu.

Giang Hưng: Đây là cái gì?

Tiếp đó thằng nhóc lại từ trong hư không huơ huơ, moi ra một sợi màu xanh ngắn bằng hai phần ba so với sợi đỏ, cũng đặt ở trên đầu mình.

Làm xong hai việc này một cái, thằng nhóc thở phào một hơi, giống như hoàn thành nhiệm vụ, động tác liên tiếp động tay lên xuống chỉnh lý sợi đỏ, xanh trên đầu đều thể hiện ra có chút không để ý ai cả.

...

Đây không phải là thanh máu và thanh mana của nhân vật trong game hay sao??

Giang Hưng cuối cùng phản ứng lại, anh thoáng một cái bị sét đánh không nhẹ, ngay cả khi có người đi đến bên cạnh anh cũng không phát hiện, vẫn là đối phương mở miệng ra gọi anh một tiếng: ''Giang ca, cơm hộp buổi trưa!''

Giang Hưng hồi thần lại, nhân tiện nhìn qua, không biết từ lúc nào có một người mặc áo thun và quần thể thao đứng bên cạnh mình, thiếu niên còn có mấy phần quen mặt.

Người thanh niên này chắc khoảng mười tám, mười chín tuổi nhỉ, một gương mặt lớn lên rất anh tuấn —— song trong vòng giải trí, đi tới chỗ nào đều có thể tình cờ gặp tuấn nam mỹ nữ —— lúc cười lên lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, lại bộc lộ ra hết sức tự nhiên thoải mái, không có một chút cứng nhắc và rập khuôn của người thường lúc làm như vậy.

Giang Hưng liếc nhanh hộp cơm trong tay đối phương còn chưa mở bao, cười cười, nói rằng: ''Cảm ơn.''

''Đừng khách sáo, em ban nãy đúng lúc đang phát cơm hộp á, phát xuống một vòng phát hiện Giang ca ở khá xa, chắc là không nghe thấy động tĩnh bên này, liền cầm hộp qua đây —— dù sao cũng cách chỉ mới mấy bước.'' - Chàng trai cười nói, ngữ khí cứ giống như cảm giác mà cậu mang lại cho người khác, hoạt bát, thanh thoát.

Nói tới chỗ này, cậu lại tỏ ý ca ngợi: ''Giang ca, diễn xuất ban nãy của anh thật tốt!''

Giang Hưng xé túi zip trên hộp cơm, như miễn cưỡng mà ''Ừ'' một tiếng, trong đầu anh còn vang lên giọng nói của hệ thống, trước mắt có phiên bản chibi của mình chạy tới chạy lui... Anh nghe thấy đối phương nói: ''Em cảm thấy Giang ca trước khi anh quay mặt qua là hay nhất! Chính là nụ cười trước động tác quay người qua một cái cuối cùng ấy...''

Tay Giang Hưng xé bao zip ngừng lại, ánh mắt của anh lần đầu tiên nghiêm túc rơi trên người chàng trai bên cạnh: ''Cậu nói cái gì?''

Chàng trai có hơi ngượng ngùng: ''Em tùy tiện nói, Giang ca đừng để ý.''

''Không, tôi có hơi hứng thú, cậu nói chút nữa.'' - Giang Hưng ngỏ lời.

Có câu nói này của Giang Hưng, chàng trai thoáng cái quẳng đi kiêng dè, liên tục diễn tả suy nghĩ của mình, bừng bừng hào hứng: ''Giang ca trong cảnh diễn vừa nãy ấy, mặt anh đối diện với hai diễn viên chính, lúc nói mời bọn họ cùng đi, biểu cả của anh là thế này.''

Cậu nói rất nhanh, hướng về Giang Hưng làm nét mặt ôn tồn lễ độ, mà biểu cảm lại giống như có ý nghĩ vặn vẹo ở trong đó rất nhanh chớp qua.

''Nhưng mà biểu cảm cuối cùng của anh là thế này.''

Cậu nói xong lại làm một nụ cười ý tứ sâu xa.

Sau khi làm xong hai cái biểu cảm, cậu lại nói: ''Em cảm thấy trước sau có chút... nói thế nào nhỉ, mức độ không đạt đến, chỉ là cái cảm thấy cái biểu cảm cuối cùng có thể đặc biệt một chút nữa?''

Giang Hưng: ''...''

Giang Hưng chợt hỏi: ''Cậu không phải người trong đoàn phim thì phải, cậu tên gọi là gì?''

''À?'' - Chàng trai ngớ ra một cái, sau đó rất thoải mái mà trả lời - ''Em tên Lục Vân Khai.''

Thằng nhóc ở trước người Giang Hưng không biết ẩn đi lúc nào, chàng trai tên là Lục Vân Khai còn hơi bối rối mà đứng ở trước mặt Giang Hưng.

Giang Hưng theo bản năng mà định đứng lên, nhưng mà trước đó, anh đi trước một bước nhìn rõ quần áo trên người của Lục Vân Khai, sức lực lúc nãy tụ lại liền lần nữa trút xuống, cứ giống như bàn chân bị chuột rút mà co một cái.

Giọng nói của 0021 đột nhiên vang lên: [ Kỹ thuật diễn xuất thiên bẩm cấp S, cậu ta sẽ là đối thủ mạnh của anh sau này. ]

Giang Hưng vừa mới ngồi xong, xém chút vô cớ vấp ngã, anh cuối cùng bình tĩnh lại, nghĩ ở trong đầu: [0021? ]

0021 ''Hử'' một tiếng, lại bổ sung: [ Hệ thống không đề xuất ký chú vào giai đoạn đầu đem đối phương coi là đối thủ cạnh tranh. Lựa chọn đối thủ so sánh không chính xác, chẳng đủ thúc đẩy ký chủ tiến bộ tốt. ]

Giang hưng quả thực có lời khó mà nói ra khỏi miệng.

0021 rõ ràng có hiểu lầm, do đó nó ngừng lại sau đó lại an ủi thêm nói: [ Không cần so đo cùng với cái thứ được ông trời thưởng cơm ăn, so không hơn được. ]

[ Ta biết ] - Giang Hưng hơi mệt mỏi, anh nghĩ tới - [ Ta biết người này, người này, cậu ta... ]

''Giang ca?'' - Có lẽ là Giang Hưng im lặng quá lâu, Lục Vân Khai cũng vừa lúc bắt lấy lúc này lên tiếng.

Giữa lúc gấp gáp bị gọi, Giang Hưng lại đem tất cả lực chú ý của mình chuyển tới trên mặt Lục Vân Khai.

Gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ gần kề bên.

Trong khoảnh khắc, Giang Hưng quả thật muốn cười lên, nhưng cười ha hả đến trên mặt liền biến thành mỉm cười, anh chỉ mỉm cười mà mở miệng nói mời - ''Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện chút, cậu tên là... Lục Vân Khai, đúng không?''

Đây nhất định là một ngày kỳ lạ nhất.

Anh vào ngày này trở về hai mươi năm trước.

Anh vào ngày này thu được một cái hệ thống có thể cùng mình cộng tình mà đóng vai nhân vật.

Anh còn vào ngày này, nhìn thấy thiên hoàng Lục Vân Khai, bây giờ còn không ai biết đến, nhưng ở trong bảy năm tới, hoàn thành một đại truyền kỳ, lên ngôi với vô số danh hiệu điện ảnh và truyền hình cùng khen ngợi cao nhất.

Sau khi Giang Hưng mời người ta ngồi xuống liền tỉnh bơ quan sát người bên cạnh ở cự ly gần, thật sự đem đặc trưng trên mặt đối phương cùng ấn tượng trong suy nghĩ của mình, từng cái dấu hiệu đối chiếu lên.

Mười chín tuổi tay ngang debut trở thành một diễn viên nổi tiếng.

Hai mươi tuổi nhờ vào một bộ phim lịch sử cổ trang quy mô lớn, một phát là hồng. ( Ý là nổi tiếng nhanh chóng)

Hai mươi mốt tuổi bước vào giới điện ảnh, năm sau phát hành bộ phim, sáng lập đỉnh cao mới trong bảng xếp hạng lịch sử phòng vé.

Hai mươi ba tuổi liền ''Hồng'' khắp đại giang nam bắc, giá trị con người đạt tới tuyến siêu cấp trong nước, đồng thời nhận được tán thưởng của đạo diễn nổi tiếng ở nước ngoài.

Lục Vân Khai là một thiên tài từ đầu tới cuối, thiên phú của cậu ta cao tới mức tất cả quy tắc từ nhà sản xuất đến đạo diễn, đến công ty quản lý đều vì cậu ta bật đèn xanh.

Cậu ta đánh nhau ẩu đả, hiềm nghi đánh bạc, lạm dụng thuốc, tai tiếng tình dục bay đầy trời, tùy tiện trêu chọc tên tuổi lớn, bất luận scandal nào có thể bôi nhọ một minh tinh, đối với cậu ta dường như không có hiệu quả gì, nếu như nói một nửa người trên thế giới chán ghét cậu ta, thì người yêu thích cậu ta chiếm cứ một nửa khác của thế giới, kẻ trước mua mọi thứ xung quanh cậu ta tiêu hủy phát tiết, người sau sẽ mua mọi thứ xung quanh cậu ta cẩn thận cất giấu kỹ, cho nên cậu ta vẫn là một trong những nghệ sĩ nổi tiếng nhất, hoặc là duy nhất.

Nhưng ánh sáng chói lọi nhất có lẽ vừa vặn đại biểu cho sự ngắn ngủi tột cùng nhất.

Cậu ta vào năm hai mươi bảy tuổi, lúc sự nghiệp diễn xuất đạt đến đỉnh cao nhất, cậu ở trong nhà thắt cổ mà chết, cùng với bộ điện ảnh cuối cùng mà cậu quay trước khi chết, trong《 Con rối Jack 》, một lòng phá vỡ dây thừng trói buộc trên người, nhưng mà cuối cùng sau khi thành công, cậu ta lại bị từng sợi từng sợi dây thừng mới cứng ngắc mà vô hình quấn chết, mô phỏng giống như kiểu chết của Jack.

Cứ giống như là sự chứng minh cuối cùng hoàn mỹ nhất của cậu ta đối với cuộc đời mình.

Sự kiện tự sát phơi ra ánh sáng ngay sau khi công chiếu bộ phim, không biết là vì con rối trong bộ phim hay là vì Lục Vân Khai ở đời thực, nghe nói sau mỗi buổi chiếu, luôn có khán giả khóc đẫm nước mắt.

Bộ phim này, Giang Hưng cũng đã từng xem qua. Anh lần đầu tiên coi là vào ngày ra mắt của bộ phim, sau này lại sưu tầm đĩa phim, đặt ở một vị trí tương đối đặc biệt trong tủ phim ảnh ở nhà của anh.

《 Con rối 》khiến anh vô cùng xúc động.

Mà trên thế giới đã có phân nửa người thích Lục Vân Khai, thì việc Giang Hưng thích Lục Vân Khai cũng không phải cái gì đặc biệt lắm ——

Anh là người hâm mộ qua đường của Lục Vân Khai.

*Người hâm mộ qua đường: là fan không chính thức, không tham gia hoạt động của fan, chỉ đơn giản yêu thích tác phẩm, con người, nói chung đứng từ xa ngắm, không cho ai biết.

Mà anh trước giờ chưa từng nghĩ qua, tính khí nóng nảy trong lời người ta nói lại, thiên hoàng Lục Vân Khai, tính tình thay đổi thất thường, khi mười chín tuổi, sẽ là...

... bộ dáng thế này, một thiếu niên mười chín tuổi rất bình thường, rất sáng sủa, cởi mở?

Hết chương 03./.