Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 19




☆ Chương 19: Mình, Dư Trì

Edit: Bongbong_nbo

Theo thái độ của 0021 vừa nãy, rõ ràng là không thể đưa ra yêu cầu tiến hành mở khóa không gian cộng tình lần nữa rồi.

Giang Hưng một khi chấp nhận sự thật này cũng không có bất mãn bao nhiêu lắm, trong lòng anh thế mà trái lại có một chút kích động, cứ giống như mỗi khi gặp được một kịch bản mà mình lại có thể thực hiện và cơ hội để tranh thủ như thế ——

E rằng thành quả tốt nhất trên thế giới này, vĩnh viễn treo cao ở ngọn cây, làm cho người ta trả giá nhiều nhất từng hạt mồ hôi và tâm sức.

Hiểu kịch bản.

Xây dựng một thế giới mới.

Đây là nhắc nhở duy nhất của 0021 đưa ra để mở khóa kịch bản.

Mà cứ nhìn tới ''Phân đoạn thế giới kịch bản'' vừa nãy của anh thử xây dựng ra, thế giới này đối với logic, khái niệm không gian, nhất định có yêu cầu hà khắc hơn —— bằng không liền sẽ xuất hiện tình huống bệnh viện và trường học giao nhau ở một chỗ, quán cà phê tọa lạc ở chính giữa đường phố.

Nhưng cái này không khó xử lý.

Giang Hưng ở trong nhà, lục ra giấy và bút, dùng một loại phương thức tương đối đơn giản so sánh vị trí của đường phố và quán cà phê, trường học và bệnh viện. Bên trong một thành phố, đương nhiên không chỉ có những thứ này, nhưng dựa vào trong thế giới của ''Phân đoạn kiểu kịch bản'', cho dù thiết lập cái khác kỹ càng tỉ mỉ đi nữa, e rằng cũng gia tăng mức độ hoàn thành không bao nhiêu.

Cho nên trọng điểm là những chỗ Dư Trì sẽ xuất hiện.

Giang Hưng đã viết xuống con số chung chung đại biểu khoảng cách giữa mấy chỗ ở trên giấy.

Anh nhắm mắt lại, bắt đầu đem mấy chỗ của thành phố này đặt xong trong ý nghĩ.

Vị trí cơ bản có rồi, chắc tiếp theo chính là chi tiết.

Bên trong của bệnh viện, đời sống ở trường học, hoàn cảnh của đường phố xung quanh, bài trí trong quán cà phê.

Những cái này ở trong thách thức vừa nãy, Giang Hưng chưa hề nghĩ tới, nhưng mọi thứ ở trong không gian cộng tình vốn có trong đầu nảy ra sau đó, Giang Hưng mới phát hiện mình tưởng tượng không có quy luật, tồn tại bao nhiêu chỗ thiếu sót, cẩu thả, và mâu thuẫn lẫn nhau.

Anh trước tiên nhớ lại bệnh viện mà mình gần đây đã tiếp xúc.

Lúc ở bệnh viện làm tình nguyện, anh từng ra vào phòng bệnh nhân, phòng làm việc bác sĩ, thậm chí còn ở thời điểm rảnh rỗi từng theo người ta dẫn vào phòng phẫu thuật tham quan.

Như vậy những chỗ này là hình dạng gì nhỉ?

Anh dĩ nhiên có một hình ảnh cơ bản, nhưng mà đem những hình ảnh cơ bản này đặt vào chỗ tinh tế tỉ mỉ hơn —— chẳng hạn như nói trong phòng phẫu thuật, vị trí cụ thể của từng cái máy móc, trong phòng làm việc bác sĩ và trên bàn có bao nhiêu trang bị cùng văn kiện và tài liệu liên quan chữa bệnh nhất định phải có, anh có phải rõ ràng rành mạch thật hay không đây?

Đương nhiên không phải.

Giang Hưng tự nói với lòng mình.

Nếu như anh hiểu rõ rành mạch tất cả, nhắm mắt lại liền có thể nghĩ ra, thế giới của anh tưởng tượng ra làm sao sẽ Đông lủng một miếng, Tây chắp vá một cái.

Nhưng vấn đề này vẫn như trước, vẫn là chỉ cần biết phương hướng thì có thể giải quyết.

Giang Hưng ngồi ở trên ghế sô-pha bỏ giấy bút xuống, vươn tay mò tìm, cầm lấy laptop đặt ở một bên, anh mở laptop ra, dùng mạng tìm ra hình ảnh bệnh viện và đường phố, đối chiếu hình ảnh hiện có với trí nhớ của mình, tiến hành đan xen so sánh và hồi tưởng lần nữa.

... Phần cứng của thế giới gần như thế này thì phải?

Giang Hưng trầm ngâm suy nghĩ.

Nhưng cả thế giới, đặc biệt là cả thế giới của kịch bản, khi nó phô bày ra, trọng điểm thật sự chẳng phải những phần cứng lạnh băng này, mà là ở trong phần cứng muốn thể hiện ra phần mềm.

Hay là câu hỏi căn bản nhất.

Đây là một vai chính như thế nào.

Đây là một câu chuyện muốn nói lên điều gì.

Dư Trì là kiểu người gì, những người khác ở bên cạnh Dư Trì lại là kiểu người gì.

Giang Hưng cảm thấy mình có thể trả lời:

Dư Trì là một nhân vật tự tin, cứng rắn từ trong xương tủy, cậu có một trái tim cứu tế thế nhân giản dị của người thầy thuốc và học thức đối với người ta mà nói vô cùng phong phú.

Anh chẳng phải chưa nghiêm túc xem kịch bản, mâu thuẫn của kịch bản dẫn ra từ lúc đầu tới cao trào và thất bại ở đoạn giữa, và tính cách sâu sắc sau cùng của nhân vật chính đối chiếu dàn ý kịch bản, anh đều đã từng nghiêm túc phân tích.

—— Chí ít ở thách thức trước, trước khi nhìn thấy những người gỗ cứng ngắc xuất hiện trước mắt mình, Giang Hưng cảm thấy mình đã phân tích hết sức nghiêm túc.

Nhưng mà hiện tại, anh đã trải qua thách thức, tận mắt nhìn thấy những người gỗ này.

Giang Hưng cầm bút lên, ngòi bút dừng ở trên giấy trắng, nhưng trì trệ không thể vẽ ra được đường đầu tiên.

Anh ý thức được hiểu biết của mình vẫn còn phiến diện.

Khuôn mặt của Dư Trì, thân hình của Dư Trì, tính cách cụ thể của Dư Trì, hành vi thói quen ngày thường của Dư Trì, ở trong đầu anh, vẫn còn lẫn lộn thành một cục.

Sau khi 0021 kiểm tra xử lý xong số liệu hệ thống liền đem góc nhìn lần thứ hai chuyển đổi lên người của Giang Hưng.

Thời gian vào ra cũng chưa quá mười tới hai mươi phút, laptop trên bàn mở ra, hình ảnh bệnh viện và trường học đang hiện ra ở trên màn hình, trên bàn cũng rải rác mấy tờ giấy nháp vẽ hình vẽ sơ sài.

Nó lại nhìn về Giang Hừng.

Giang Hưng đang ở trong phòng đi tới đi lui, nhỏ giọng nói chuyện, không phải nói với bất kỳ ai, chỉ là đang tự nói một mình.

''Mày nói một sinh viên tài giỏi của viện y học, người từ nhỏ đã ôm mục tiêu vĩ đại, cậu ta sẽ là kiểu người gì nhỉ?''

''Trong nhà cậu ta nhất định có rất nhiều sách, có lẽ có một góc riêng biệt đặt dụng cụ y học? Những dụng cụ này có lẽ là thứ tinh vi mắc tiền, cũng có lẽ là một số dụng cụ y học đơn giản có thể tự mình chế ra?''

''Cậu ta học Tây y, bởi vì giai đoạn sau có tình tiết vào phòng phẫu thuật, rõ ràng cậu ta là chuyện ngành y học lâm sàng. Bác sĩ, bác sĩ... Tây y, Trung y.''

Giang Hưng nghĩ tới khi mình ở bệnh viện làm tình nguyện, lúc Tây y trò chuyện có cười nói Trung y vọng, văn, vấn, thiết* có khi rất thần kỳ.

*望闻问切- vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là "tứ chẩn"

Tây y phần lớn dĩ nhiên không hiểu chuyên ngành của Trung y, đương nhiên Trung y phần lớn cũng không hiểu chuyên ngành của Tây y.

Nhưng mà Dư Trì không hề.

''Cậu ta hiểu được...'' - Giang Hưng lẩm bẩm. Anh đứng yên ở chính giữa phòng, liếc nhìn xung quanh một lúc, đột nhiên đổi giọng - ''Không đúng, tôi hiểu được.''

''Tôi hiểu được, lúc tôi đang học y đã rất có hứng thú... Tôi từng đi giảng đường Trung y dự thính, sách vở nhập môn của Trung y, tôi đã xem toàn bộ, vọng, văn, vấn, thiết, tôi cũng đều biết —— ''

Giang Hưng đi vào thư phòng của mình.

Kết cấu của căn hộ này là hai phòng ngủ, hai buồng, một bếp, một nhà vệ sinh, bởi vì là một mình một người ở, hơn nữa chuyển vào chưa lâu, Giang Hưng cũng không có sửa sang thư phòng như thế, chỉ bày biện ở đây một cái bàn và một cái giá sách không lớn.

Anh làm dấu một chút với cái giá sách, sau đó nói: ''Có chút nhỏ, nó phải lớn thêm một chút, bên trong có rất nhiều sách... Trên sách viết rất nhiều bút ký.''- Sau đó ư? - ''Quy luật để sách là dựa theo quy luật của bản thân tôi mà làm...''

Anh nói rồi đi tới một bên khác của căn phòng.

Bên này chỉ có tường trắng, vách tường đã có vài vết bẩn.

Anh đứng ở vị trí chính giữa của thư phòng, đem thư phòng chia làm hai, phân nửa là thư phòng, nửa khác chính là —— của Dư Trì, của tôi, chỗ chỉ thuộc về y học.

Giang Hưng ngồi xuống giữa thư phòng.

Nếu chỉ mình anh, bình thường sẽ chẳng đờ ra quá lâu ở trong gian phòng này.

Anh nếu như đờ ra ở trong nhà, không phải nghỉ ngơi ở phòng ngủ, thì là ở phòng khách xem đủ loại đủ dạng phim mới ra và phim cũ kinh điển, có lúc cũng sẽ ở phòng bếp thả lỏng một chút.

... Nhưng Dư Trì nhất định không phải người như vậy.

Công việc của Dư Trì rất bận.

Công việc của mình rất bận.

Lúc Dư Trì trở về nhà, phần lớn đã là ban đêm.

Lúc tôi có thời gian nghỉ ngơi lúc nào cũng vào buổi tối.

Nhưng Dư Trì vẫn ngồi ở trước bàn sách.

Tôi vẫn ngồi ở trước bàn sách.

Trang sách bị tôi lật đến cũ mòn, trên bàn gỗ sẽ có chi chít dấu vết chữ viết chồng chất lớp lớp...

Trong đầu Giang Hưng dần dần có một bóng dáng xuất hiện.

Không quan trọng tướng mạo của hình bóng này là đẹp trai hay xấu xí, dáng người cao, lùn, mập, gầy, mà là sau lưng cậu ta, e rằng chẳng hề biết bị người ta từng màn từng màn nhìn thấy.

Thời gian Giang Hưng đờ ra trong thư phòng rất lâu.

Lúc vừa bắt đầu, anh chỉ là như có chỗ suy nghĩ mà nhìn mỗi một góc của thư phòng, ở trong đầu thử tiếp xúc từng chút một để tưởng tượng Dư Trì vào lúc này.

Chờ qua một, hai tiếng đồng hồ, anh đứng lên đi ra phòng khách, đem laptop ở trong phòng khách chuyển vào, rồi ngồi ở trước bàn sách, lên mạng tra rất nhiều tài liệu liên quan đến bác sĩ.

Không chỉ giới hạn ở trong một số thường thức, còn có những thiết bị và kiến thức đã học mà những sinh viên y khoa thật sự phải biết, Giang Hưng đều tìm được từng cái cơ bản để hiểu rõ một chút.

Thời gian đã trôi qua trong quá trình tìm kiếm và hấp thu như vậy.

Không biết lúc nào, Giang Hưng vẫn luôn tra tìm tài liệu, đột nhiên tim đập loạn, cảm thấy được đói bụng trên sinh lý và bởi vì chuyên chú quá lâu dẫn tới choáng đầu.

Anh nhấc tay lên day day thái dương, gập laptop lại đi ra khỏi thư phòng vào nhà bếp, dự định làm cho mình chút đồ ăn.

Trong tủ lạnh lúc này chỉ có thịt xông khói và phô mai đông lạnh tối qua đi siêu thị mua về, trên bàn trà cũng đặt bánh mỳ nướng ngày hôm qua.

Giang Hưng quyết định làm một cái sandwich đơn giản.

Anh lấy thịt xông khói từ trong tủ lạnh ra, từ trên giá để dao cầm lấy một con dao, nhưng lúc sắp cắt xuống, anh chợt cảm thấy cảm giác tay có chút không thích hợp.

Quá nặng rồi.

Anh nhịn không được, khẽ nhíu mày, ước lượng dao nhỏ trong tay, lại đem nó đặt về chỗ cũ.

Nhưng con dao làm bếp cỡ nhỏ mà ban nãy Giang Hưng cầm đã là một con dao thái rau bề ngang không quá độ dài ngón tay cái.

Ở trên giá để dao của anh, dao làm bếp so với con dao làm bếp này còn nhỏ hơn ——

Giang Hưng từ ngăn ngoài cùng của giá để chọn ra một con dao gọt.

Con dao gọt này chẳng được thường xuyên sử dụng, dao này thân nhỏ dài, độ cong mũi dao có chút hơi vểnh lên.

Giang Hưng cầm lấy nhấp nhấp chút, cuối cùng cảm thấy thuận tay một chút, anh không do dự nữa, đè vào thịt xông khói, sắc bén mà cắt mấy miếng mỏng xuống, sau đó, anh đem dao cầm ở giữa ngón tay, trúc trắc và có phần chậm chạp mà xoay tròn một cái.

Đây là thói quen mà trước đây Giang Hưng chưa hề có.

Ánh sáng mặt trời cực chói mắt đột nhiên xuyên rèm cửa màu trắng tràn vào, chiếu sáng khuôn mặt của Giang Hưng đang đứng ở trước cửa sổ.

Mà người được chiếu sáng vừa vặn đắm chìm trong ánh nắng ban mai, cúi đầu chuyên tâm chăm chú nhìn thứ đang chuyển động giữa tay mình.

Tôi chắc phải có thói quen này.

Tôi chính xác có thói quen này.

Tôi quen làm động tác quay, thường xuyên quay, một thứ mảnh dài, nhẹ nhàng... dao phẫu thuật.

Cũng gần như cùng lúc với Giang Hưng, Lục Vân Khai ngồi ở trước máy tính ''chiến'' trọn một đêm, cuối cùng đem kẻ sau cùng trong diễn đàn, ''chiến'' cho thối lui tan tác.

Cậu lúc này mới phảng phất cảm thấy mệt mỏi, nhịn không được rên dài một cái, đứng lên từ trên ghế dựa máy tính, định đi ngủ, sau đó lúc ngang qua cửa sổ...

''... Trời đã sáng rồi à.'' - Lục Vân Khai hơi đình trệ - ''Loại cảm giác này vừa tự hào vừa bi thương...''

Cậu ngẩn ngơ mà nhìn hai con chim sẻ hót trên bệ cửa sổ, nhìn một lúc sau đó, tinh thần ủ rũ được ánh nắng chiếu rọi mà phấn chấn một cái chả hiểu ra làm sao, tối qua, trên diễn đàn, đại chiến ba trăm hiệp, cảm giác vinh hiển bóp lui một anti-fan cuối cùng, lại cuốn gói trở về!

Cậu nhịn không được nghĩ tới Giang Hưng, có chút rối rắm, xoắn xuýt vào lúc này muốn nghe chút âm thanh của thần tượng, chính là loại cảm giác tự hào vì vừa nãy trả giá liền lập tức được báo đáp =. =

Cậu mò mẫm ở trên người, từ trong túi lấy ra di động liếc nhìn giờ.

Hơn bảy giờ mười phút sáng.

Đây chắc là thời gian của người thường nhỉ.

Lục Vân Khai phỏng đoán suy nghĩ, sau khi do dự mấy giây, không ngăn được cám dỗ, gạt số điện thoại gọi cho Giang Hưng.

Đúng lúc tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên, khiến Giang Hưng tạm thời đem dao nhỏ trong tay đặt xuống.

Anh cầm di động của mình từ trên bàn trà lên.

Con số lóe lên trên màn hình cũng không đủ để phá vỡ trạng thái lúc này, nhưng đến khi anh nhấn nút kết nối điện thoại, lúc từ trong ống nghe, nghe thấy giọng nói quen thuộc mà tràn đầy nhiệt tình, Giang Hưng liền trong nháy mắt thật sự thoát khỏi loại trạng thái ''Tưởng tượng mình là một người khác''.

Đói bụng và mệt mỏi trên sinh lý lần nữa khí thế ào ạt.

Giang Hưng nhịn không được, ngáp một cái: ''Hửm?... Vân Khai?''

Hết chương 19./.