Hách Liên Dực cũng thấy Đại tiểu thư đến, nghĩ thầm, Diệp Đàm ăn Thánh quả trân quý, đại tiểu thư chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho hắn, vì vậy hắn liền nhanh chóng lớn tiếng tố cáo: “Đại tiểu thư, Diệp Đàm hắn dám ăn trộm Thánh quả.”
Sóng mắt Tư Không Tiêm Vụ vẫn cứ bình tĩnh như vậy: “Tư Không thành chủ và Đại hộ pháp có lệnh, ai bước vào cấm địa, giết không tha!” (mọi người đừng vội phán xét Tư Không Tiêm Vụ, nàng cũng là có nỗi khổ riêng:<<) Giọng nói lạnh như băng vừa dứt, nàng liền nhanh chóng ra tay.
Nơi này là Thánh địa, Thanh Linh nghe Tần Liễm nói nơi đây đặt rất nhiều các trận pháp, đi vào được đây quả thật cũng không dễ dàng. Không ngờ bản thân nàng lại gặp may, đập một hố đi vào liền rơi trúng chỗ này, ngờ ngờ nghệch nghệch mà thoát khỏi trận tử địa kia.
Thật ra động này Dung Thi Thi đã sớm phát hiện ra, lúc ấy nàng bị thủ vệ phủ Thành chủ đuổi giết đến gần ngôi miếu này.
Nàng không còn cách nào khác ngoải trốn vào trong miếu. Ban đầu nàng lén trộm bảo vật trong phủ Thành chủ rồi bị phát hiện, cũng chính lúc đang trốn chạy nàng vô tình đụng phải cơ quan trên vách giếng. Cơ qun mở ra, con đường này lại dẫn thẳng đến cấm địa, bởi vì trốn trong cấm địa nên nàng mới có thể tránh được một kiếp nạn, lúc đó nàng vẫn chưa phát hiện ra Thánh quả, sau đó nàng tìm cơ hội trốn thoát khỏi Tiêu Dao thành.
Nghe đại tiểu thư nói, Hách Liên dực biến sắc: “Diệp Đàm, ta với ngươi liên thủ.”
“Được.” Thanh Linh gật đầu, mặc dù trong lòng rất không muốn cùng Hách Liên dực liên thủ nhưng công phu của đại tiểu thư lại xuất quỷ nhập thần, nàng liên thủ cùng hắn mới có hy vọng nắm chắc phần thắng.
Minh Tứ trước bị Hách Liên dực đóng băng, hắn dùng nội lực chấn vỡ băng, khi được giải thoát, hắn liền nhanh chóng vọt vào trận chiến của ba người.
Bốn người giao tranh kịch liệt ở bên trong Thánh địa, Dung Thi Thi nằm trong nước hoàn toàn bị lơ là., thừa dịp mấy người kia không rảnh để ý tới bên này, nàng liền nhanh chóng bật dậy chạy đi.
Võ công của Tư Không Tiêm Vụ cao hơn nhiều so với nàng dựa đoán, ba người cùng tiếp chiêu mà vẫn không người nào chiếm được chỗ tốt.
“Diệp công tử, ngài mau đi trước.” Minh Tứ ngăn trước người Thanh Linh, hắn lo lắng ba người cứ đánh như vậy, nói không chừng không những không đánh bại được nàng mà còn bị thủ vệ Thành vây lấy, vậy thì càng khó thoát.
“Ăn Thánh quả rồi lại còn muốn đi? Không có chuyện dễ dàng như vậy!!” Tư Không Tiêm Vụ cười lạnh, sau đó nàng hướng Hách Liên Dực nói: “Hách Liên Dực, ta có thể bỏ qua cho ngươi, chỉ cần ngươi không cần nhúng tay vào.”
Hách Liên Dực chỉ mong được vậy, lập tức ngừng tay, cười cười: “Đa tạ!”
Thanh Linh thầm mắng Hách Liên Dực là tên khốn kiếp không thể nhờ vả được, Minh Tứ tiếp tục quấn lấy đại tiểu thư: “Diệp công tử, đi mau!!”
“Ngươi, cẩn thận.” Nàng nói rồi phi thân hướng về phía cầu thang chạy trốn.
Tư Không Tiêm Vụ trong mấy chiêu đem Minh Tứ quật ngã, liền nhanh chóng phi theo Thanh Linh.
Thanh Linh chạy như bay, Tư Không Tiêm Vụ rất nhanh đã đuổi kịp. Khi chạy ngang qua bức tường đá, nàng không còn cách nào dừng lại để khởi động cơ quan nên đành phải tiếp tục chạy về phía trước.
“Tạch tạch tạch” Đột nhiên Thanh Linh nghe được vài tiếng động khác thường, nàng trong nháy mắt phản ứng kịp, nơi này có cơ quan, nàng lùi bước chân về phía sau, chưa tới một phút, hai bên vách tường liền bắn ra rất nhiều ám khí.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, may mà nàng kịp thời dừng lại, quay đầu nhìn lại, Đại tiểu thư lại như thả chậm bước chân, nàng không còn nhìn thấy bóng dáng đại tiểu thư nữa. Dưới chân nàng nhẹ đi một chút, thi triển khinh công tận lực không để đế giày chạm mặt đất, bay một khoảng cách khá xa mới rơi xuống đất.
Lúc rơi xuống không đụng vào cơ quan, thật quá may mắn. Nàng tiếp tục tiến về phía trước, không ngờ lại đụng phải hai lục y nam tử.
Hai người nam tử trước mặt này cho nàng cảm giác thật quái dị, trên người bọn họ tràn ngập khí tức tử vong, sắc mặt bọn hắn trong ánh lửa hoàng hôn vẫn cứ trắng bệch như tờ giấy, không có lấy một tia huyết sắc. Hai mắt trống rỗng không sinh khí tựa như đôi mắt của Tư Không Tiêm Vụ.
Nàng nhìn hai người nàng, càng nhìn càng cảm thấy giống người đã chết nằm trong quan tài.
Bọn hắn bắt đầu ra tay với Thanh Linh, Thanh Linh mím môi, nắm chặt đoản kiếm Băng Hồn trong tay, chạm mặt liền công thượng.
Hai người này võ công tuy cao nhưng so với đại tiểu thư lại dễ đối phó hơn, Thanh Linh nhanh chóng nắm bắt được cơ hội, dùng Băng Hồn đâm thật sâu vào ngực trái của một lục y nam tử, Băng Hồn rút ra, máu văng tung tóe.
Sau khi rút Băng Hồn ra khỏi ngực người kia, Thanh Linh trợn tròn mắt, nam tử kia cứ như vết thương kia không liên quan gì đến hắn, hắn tựa như không cảm thấy đau, cũng không thấy hắn chết, rất nhanh hắn liền tấn công lại.
Kế tiếp Thanh Linh đều dùng Băng Hồn đâm vào nơi yếu hại của bọn hắn, tuy nhiên kết quả lại không khả quan, bọn hắn đều không chết.
Đối mặt với hai con quái vật giết mãi không chết này, nàng cảm thấy thật buồn bực. Càng làm cho lòng nàng càng thêm buồn bực, không phải nói Thánh quả có tác dụng tăng tu vi sao? Nhưng nàng đã ăn Thánh quả, thế nào nội lực không thấy có biến hóa? Giống như nàng chưa từng ăn Thánh quả.
“Chém đứt đầu bọn hắn.” Sau lưng Thanh Linh đột nhiên cất lên giọng nữ nhân.
Thanh Linh tựa như nữ nhân kia nói, liều mạng chém đứt đầu hai quái vật. Hồi lâu, khi mọi thứ đã xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Tư Không Tiêm Vụ đứng sau lưng làm nàng sợ hết hồn.
Mới vừa rồi người nhắc nhở nàng chém đứt đầu hai quái vật kia là đại tiểu thư? Nàng không thể tin nhìn chằm chằm Tư Không Tiêm Vụ.
Nàng ăn Thánh quả, mới vừa lúc trước đại tiểu thư còn muốn giết nàng, vậy đối phương hà cớ gì lại nhắc nhở nàng chém đầu hai người kia? Nàng càng nghĩ lại càng đầy một bụng hồ nghi.
“Bọn họ là Hoạt tử nhân (dạng kiểu cương thi á), không biết đau đớn” Tư Không Tiêm Vụ lên tiếng nói.
Thanh Linh ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng: “Đại tiểu thư, ngươi…”
“sau khi ăn Thánh quả sẽ không lập tức có hiệu lực, một ngày sau nội lực mới bắt đầu tăng mạnh. Mật thất phía trên đều có Hoạt tử nhân trông giữ, ngươi không trốn thoát được.” Tư Không Tiêm Vụ nói.
“Tại sao nói cho ta biết những thứ này?” Lúc này nàng lại không cảm thấy sát khí từ Tư Không Tiêm Vụ.
“Ngươi không cần biết, muốn thoát thì đi theo ta.” Tư Không Tiêm Vụ lướt qua nàng đi về phía trước.
Thanh Linh nhanh chóng đuổi theo, trực giác nàng đoán đại tiểu thư không muốn giết nàng, vậy mới vừa rồi nhắc nhở nàng chém chết hai tên kia. Vả lại thực lực trước mặt, nàng còn không bằng đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nếu có ý giết nàng sẽ trực tiếp động thủ, chỉ là nàng không hiểu, ở đầm nước đại tiểu thư còn có ý muốn giết nàng, vậy vì sao hiện tại thay đổi chủ ý không giết nàng nữa đây? Hay tạm thời đại tiểu thư chưa có ý muốn giết nàng mà chỉ diễn trò trước mặt Hách Liên Dực.
“Ta ăn Thánh quả, vì sao ngươi không giết ta?” Nàng đến gần Tư Không Tiêm Vụ hỏi.
Đại tiểu thư chưa có trả lời nàng, chỉ ném cho nàng một ánh mắt trong trẻo lạnh lùng rồi bước nhanh về phía trước.
Đường trước mặt có cơ quan, chỉ là Thanh Linh đi cùng đại tiểu thư liền nhẹ nhõm tránh thoát.
Thanh Linh nội tâm thầm thán cơ quan vi diệu. Nếu Tư Không Tiêm Vụ muốn đối phó nàng, khẳng định nàng không thể chạy thoát.
Nhưng nàng vẫn không thể tưởng tượng được ở nơi như thế này lại bắt đầu từ một cái giếng nước hoang vu xấu xí.
Trước mặt lúc này xuất hiện ngã ba, nàng theo đại tiểu thư nhắm một con đường mà đi. Càng đi về phía trước, con đuồng càng tỏ vẻ không tầm thường.