Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 135: Sập bẫy




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Tần Liễm mở mắt, đôi mắt đen bóng khúc xạ ánh sáng bức người, hắn khẽ mỉm cười tựa như gió xuân vờn nhẹ, trăm hoa đua nở: “Ngoan.” Hắn vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng: “Không nên đến những địa phương như vậy.”

Thanh Linh trắng mắt liếc hắn một cái, người này quản rộng quá đi, đừng để ngày nào đó nàng bắt gặp vào những nơi như thế này. Nếu không, nàng cắn chết hắn!

Hách Liên Dực tiến cung thỉnh an Ninh Thục phi.

“Dực nhi, sắc mặt con nhìn không được tốt lắm, có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Ninh Thục phi quan sát hắn từ trên xuống dưới, đáy mắt tràn ngập ân cần.

“Không có chuyện gì lớn, chỉ là chút chuyện phiền toái mà thôi.” Hách Liên Dực nhàn nhạt đáp.

“Chuyện phiền toái gì?” Ninh Thục phi truy vấn, chuyện gì mà khiến cho Dực nhi mày ủ mày chau như vậy.

Hách Liên Dực liền kể một năm một mười chuyện Thanh Linh phái người giả dạng người Vinh Vương phủ xông vào tử lao cứu Dung Thi Thi, muốn hất chậu nước bẩn thật to này vào đầu hắn báo cho Thục phi. Đối với xú nữ ghê tởm tên Hoa Lê kia phi lễ hắn, nửa chữ hắn cũng không nói.

Vừa nghĩ tên Hoa Lê, Hách Liên Dực liền muốn nôn mửa. Ngày đó bị nàng trêu chọc một hồi, quả thực trở thành ác mộng của đời hắn.

“Bản cung xem thường như đầu kia rồi, không nghĩ tới thế lực của Đại Hộ pháp Tiêu Dao thành lại lớn đến như vậy. Nàng đã đối nghịch với con, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách diệt trừ nàng.” Nếu không, nàng rất có thể trở thành chướng ngại vật lớn trong tương lai của con trai bà ta.

“Mẫu phi nói đung.” Trước đây hắn còn ôm ảo tưởng với Thanh Linh, trải qua chuyện phát sinh gần đây, hắn triệt để buông bỏ ý niệm trong đầu.

Nữ nhân này quá manh động, Hách Liên Dực hắn lười phải khống chế, hắn âm thầm phản bác trong lòng.

Không phải hắn lười, mà căn bản hắn khống chế không nổi.

“May mà lần này có  Kính Nam vương trợ giúp, nếu không phiền toái này e rằng khó giải quyết.” Hách Liên Dực nói.

“Hắn sao?” Trên mặt Ninh Thục phi thoáng có chút mất tự nhiên. (MTLTH.dđlqđ)

Chuyện hồi còn trẻ của  Kính Nam vương với mẫu phi hắn, Hách Liên Dực cũng đã từng nghe thấy. Nếu như mẫu phi chịu ra mặt, chắc chắn  Kính Nam vương sẽ theo phe hắn.

Những năm gần đây mặc dù hai người có bảo trì lui tới nhưng cách đối xử của  Kính Nam vương đối với hắn rất lạnh nhạt.

“Aiz, thế cục trong triều hiện giờ, nhi thần càng ngày càng yếu thế. Nếu có  Kính Nam vương ra tay giúp đỡ thật tốt biết bao.” Hách Liên Dực tựa như vô ý nói.

Ninh Thục phi khẽ động lông mày nhưng vẫn không nói gì.

Hách Liên Dực tiếp tục nói: “Đáng tiếc  Kính Nam vương nhiều năm qua vẫn không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện triều chính, muốn kéo ông ta cũng sợ là không dễ dàng. Nhi thần nghe nói mẫu phi cùng với  Kính Nam vương có giao tình không tệ, hẳn mẫu phi sẽ hiểu ông ta một hai phần. Mẫu phi có thể suy nghĩ cách gì khiến ông ta tình nguyện thần phục chúng ta hay không?” 

“Bí mật truyền tin tới cho Vô Ưu, nói với nàng ta ba ngày sau có mặt tại Thủy Minh điện.” Ninh Thục phi đột nhiên nói, cố gắng tranh đề tài của Hách Liên Dực.

Hách Liên Dực trong lòng có chút thất vọng, trên mặt lại ra vẻ không thèm để ý, nương theo lời bà ta mà nói: “Mẫu phi muốn….”

Mi tâm Ninh Thục phi lóe lên lệ sắc: “Bản cung muốn đích thân ra tay.”

Diệp phủ, bên trong Thủy Liên viện. Thư Nghiễn thả nhẹ bước chân đến trước mặt Thanh Linh: “Chủ Thượng, có tin tức.” Hắn đưa Thanh Linh một tờ giấy.

Thanh Linh giơ tay tiếp nhận, nhanh chóng liếc qua nội dung. Trên tờ giấy viết cặn kẽ hoạt động gần đây của Ninh Thục phi, thậm chí bữa ăn bà ta dùng gì cũng được viết vô cùng rõ ràng.

“Nội dung bên trong tờ giấy này chính là thuộc hạ sao chép từ tin tức Cao công công muốn đưa ra ngoài.” Thư Nghiễn nói, Cao công công thừa dịp xuất cung mua đồ, đưa tin tức liên quan đến Thục phi cho người của Kính Nam vương.

Thời gian cung cấp tin tức không cố định, hai ba ngày mới đưa một lần, cũng có khi cách đến mười ngày nửa tháng.

Thanh Linh vứt tờ giấy vào lò lửa, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Hay cho một  Kính Nam vương.”  Kính Nam vương rốt cục sắp xếp bao nhiêu nhân thủ bên cạnh Ninh Thục phi mới có thể thu được cặn kẽ tin tức của bà ta như vậy?

Tờ giấy bén lửa cháy lớn, ánh sáng đỏ vàng hắt lên khuôn mặt nàng, lúc sáng lúc tối: “Có khả năng thu phục vị Cao công công này không?”

“Thuộc hạ thử qua tất cả các thủ đoạn đều không thể.” Thư Nghiễn nói.

“Vậy liền diệt trừ hắn, thay người của chúng ta vào.” Thanh Linh nhàn nhạt nói.

Thư Nghiễn hiểu ý trong lời nói của nàng, nàng muốn diệt trừ vị Cao công công chân chính kia, lại cài một người dịch dung thành Cao công công làm việc cho họ.

Thanh Linh lại nói: “Lần sau nếu có tin tức của Ninh Thục phi gửi cho  Kính Nam vương, nhớ phải mang cho ta xem trước.”

Bão tuyết kéo dài tới mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng ngừng.

Trên nhánh cây từng đọt băng nặng trĩu treo ngược thân mình, trong suốt như pha lê tinh khiết, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng long lanh, phá lệ đẹp mê người.

Kính Nam vương bước chậm dưới mái hiên, rất có hào hứng thưởng thức cảnh đẹp sau bão tuyết.

Có một thuộc hạ nhanh chóng bước đến: “Vương gia.” Hắn đưa một ống trúc nhỏ cho  Kính Nam vương.

Kính Nam vương đổ tờ giấy trong ống trúc ra, mở ra xem. Đột nhiên vẻ mặt ông ta đại động, tay cầm tờ giấy run nhè nhẹ, phảng phất như tờ giấy kia rất trọng yếu.

Trên giấy nói rằng mấy ngày trước Ninh Thục phi đột nhiên vẫy lui tất cả mọi người, một mình vẽ tranh. Nàng vẽ Liễu Túy Vãn đình cùng Quy Vũ Kiều, vẽ xong liền xuất thần.

Liễu Túy Vãn đình cũng Quy Vũ Kiều là địa phương ngày trước mà  Kính Nam vương cũng Ninh Đại tiểu thư thích nhất. Nhất là Liễu Túy Vãn đình, vừa là nơi đính ước của hai người, cũng là nơi tràn ngập bí mật.

Ngày đó, nàng tại Liễu Túy Vãn đình nói lời vô tình, hiện giờ vẫn còn văng vẳng bên tai. Nàng nói sẽ quên hắn, sẽ quên đoạn tình cảm này, đã quên Liễu Túy Vãn đình.

Giờ nàng đặt bút họa Liễu Túy Vãn đình cùng Quy Vũ Kiều, có phải hay không nàng vẫn nhớ? Nhớ tới hắn?

Tay cầm tờ giấy chầm chậm để xuống, nội tâm ngũ vị tạp trần.

Thời gian đã qua, dung nhan cũng đã đổi khác nhưng sơ tâm của hắn đối với nàng mãi không thay đổi.