Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Khi trở về nhà, lúc nào cần vi phu thì tìm vi phu, không thì báo cho vi phu đến tìm nàng là được.” Hắn ra lệnh.
Người này lại thế rồi, nàng nghiêng đầu, làm bộ như không nghe thấy. Nhưng lại bị người này nắm cằm xoay lại, bắt nàng phải nhìn thẳng hắn.
Sau đó hắn lại liên miên nói không dứt, nói một đống lời muốn nàng phải cẩn thận hoặc phải chăm sóc tốt cho bản thân, tựa như sắp tới sinh ly tử biệt vậy.
Nàng rốt cuộc cũng không nhịn được mà lầu bầu: “Chàng thật dài dòng.”
“Phu nhân nói cái gì?” Giọng điệu hắn tỏ ra nguy hiểm, cánh tay ôm nàng càng thêm ra sức, nàng liền dán chặt vào ngực hắn.
“Phu quân nghe lầm rồi, ta cái gì cũng chưa nói.” Nàng cười lấy lòng nói.
“Vậy sao?” Hắn cười như không cười: “Nhưng hình như vi phu nghe thấy nàng nói….”
Người này một khi đã so đo thì cho dù là chuyện nhỏ nhất cũng sẽ không buông tha, nàng còn muốn nhanh chóng trở về mà. “Không có gì cả.” Nàng cắt đứt lời hắn, đôi tay nâng mặt hắn lên, cúi đầu hôn, trực tiếp chặn cái miệng dài dòng của hắn.
Ôm nàng trong ngực, hôm nay hắn cảm thấy rất hưng phấn, nàng vậy mà chủ động thân mật với hắn, dục vọng trong đáy mắt như kén phá ra ngoài. Hắn giữ nàng lại thật chặt, hôn càng sâu.
Lửa nóng mà cuồng dã, nàng bị dọa sợ, sửng sốt trong giây lát. Thừa lúc nàng vẫn còn ngây ngẩn, hắn quét sạch tất cả trong khoang miệng nàng, thiếu chút nữa còn cướp đi hô hấp của nàng.
Cũng may hắn kịp thời lui ra ngoài cho nàng cơ hội hít thở nhưng lý trí nàng lại bị đoạt mất rồi, mơ mơ màng màng nhìn hắn. Cơ thể mềm nhũn không có một chút sức lực, thật giống như đang bồng bềnh giữa không trung, nàng đưa tay ôm cổ hắn, cái cảm giác lửng lơ không chỗ dựa giờ mới đỡ hơn một chút.
Đột nhiên từ cổ truyền đến cơn đau, nàng sợ hết hồn, đầu óc cũng theo đó mà tỉnh táo lại, níu lấy vạt áo hắn: “Phu quân nhẹ thôi, đừng lưu lại ấn ký.” Giờ phút này âm thanh nàng mềm mại có chút khàn khàn, đối với hắn mà nói, đây chính là hấp dẫn trí mạng, nhưng nàng vẫn cứ ngốc nghếch không phát hiện ra. (MTLTH.dđlqđ)
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, âm thanh trầm khàn: “Được.”
Nam nhân thời điểm đang làm chuyện này căn bản lời nói đều không đáng tin, hắn lần nữa cúi đầu xuống, hôn cổ nàng. Một lát sau, hắn trượt dần xuống xương quai xanh của nàng, cắn một miếng.
Cắn dùng sức như vậy không lưu lại dấu mới lạ, tên lừa gạt này!!!
Nàng đấm lên ngực hắn một cái, chỉ là một quyền này không dùng một chút sức lực nào.
“Phu nhân đây là muốn ám hại phu quân sao?” Hắn trở tay cầm tay nàng, cười nói.
Sau khi động tình, gương mặt yêu nghiệt của hắn càng thêm diêm dúa lẳng lơ, lộ ra vẻ đẹp như hồ ly tinh, đôi phượng mâu câu hồn nhiếp phách. Bởi vì nụ cười của hắn, thiên địa dường như cũng ảm đạm hơn.
Người này tuyệt đối là yêu tinh chuyển thế!
“Phu nhân, vi phụ hiện tại thật muốn nàng.” Nhưng hắn không muốn nàng phải chịu một chút uất ức.
Nàng cúi thấp đầu, gương mặt đỏ hồng như táo chín, lảng tránh đề tài này: “Phu quân, ta phải về Diệp phủ rồi.”
“Không thể bồi vi phu nhiều hơn một chút sao?” Hắn u oán nói, ôm nàng càng chặt.
Nàng giống như vật riêng tư của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể động đến, chỉ có thể là của hắn.
“Được.” Nàng cười rất xinh đẹp, nàng thực chất cũng không muốn tách hắn ra. Nàng nghĩ mình cũng rất thích hắn, xem ra nàng phải tìm cơ hội phục lại thân phận Diệp Thanh Linh, sau đó gả cho hắn.
Ôm nàng ngồi khá lâu, hắn đột nhiên cúi đầu ngậm môi nàng, bá đạo cạy hàm răng của nàng, cường ngạnh xông vào, mãnh liệt hôn một trận mới thả nàng ra: “Trở về đi thôi.” Hắn dịu dàng nói với nàng.
“Được.” Nàng từ trên đùi hắn đứng dậy, đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại hôn hắn một cái, rồi mới chính thức rời đi.
“Nhị công tử, hay tối nay chúng ta mới hồi phủ?” Bạch Nhiên hỏi.
“Vì sao?” Thanh Linh không hiểu nhìn hắn.
Gương mặt Bạch Nhiên hiện vẻ lung túng, mất tự nhiên nói: “Môi ngài quá đỏ.” Lại còn là vừa đỏ vừa sưng, nhìn qua cũng biết vừa bị người khác hôn.
Thanh Linh cắn răng mắng: “Đáng ghét!” Nàng thật muốn đanh cho Tần Liễm một trận!
Ninh Túng vừa nhận được tin tức trong cung truyền ra, Diệp Đàm dám tố cáo hắn tham ô quan ngân trước mặt Thánh Thượng.
“Diệp Đàm, Diệp Đàm, lại là Diệp Đàm!” Ninh Túng nổi giận ngồi dậy, bàn tay nổi gân xanh nắm chặt chăn đang đắp trên người.
Tên Diệp Đàm này chắn chắn là khắc tinh của hắn!
“Công tử đừng tức giận, nên uống thuốc thôi!” Quan Tuyết bưng chén thuốc tới, nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Không uống.” Hắn vung tay hất đổ bát thuốc trên tay Quan Tuyết, tại vì động tác quá mạnh, ảnh hưởng đến vết thương dưới hạ thân, hắn đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Hắn càng đau, nỗi hận với Diệp Đàm cành mãnh liệt. Nếu không phải Diệp Đàm, hắn làm sao biến thành cái bộ dạng này.
“Túng nhi.” Ninh Quốc công vừa tới liền thấy bát thuốc vỡ cùng với nước thuốc lên láng trên sàn, cau mày gọi khẽ.
“Phụ thân, Diệp Đàm lôi ra chuyện quan ngân, giờ con phải làm sao?” Tham ô quan ngân là trọng tội, thậm chí có thể bị xử trảm. “Phụ thân, Túng nhi không muốn chết, phụ thân mau nghĩ cách đi.”
Ninh Quốc công đi tới bên giường hắn, ngồi xuống nói: “Túng nhi, đừng lo lắng, bất luận thế nào cha cũng không để cho con xảy ra chuyện.”
“Ngươi đi ra ngoài.” Lão quay sang nói với Quan Tuyết.
“Vâng.” Quan Tuyết lui ra, vòng ra sau phòng Ninh Túng, yên lặng lắng nghr đối thoại của hai cha con.