Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 117-2: Đoạn tử tuyệt tôn 2




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Ta không nói chuyện với chàng nữa.” Nàng hoảng hốt phát hiện người này thế mà đã chôn đầu vào ngực nàng rồi. Tên hạ lưu này! Nàng bực dọc đẩy đầu hắn ra.

Hắn hung hăng hôn lên môi nàng. Bàn tay thay phiên nhau trêu chọc các nơi nhạy cảm trên người nàng, hô hấp nàng rất nhanh đã rối loạn, thân thể mềm mại nằm trong lòng hắn.

“Thủ đoạn mà phu nhân nói chính là những hàng động này sao?” Ngón tay thon dài mảnh khảnh của hắn miết qua đôi môi sưng đỏ của nàng.

Nàng há miệng cắn lấy ngón tay hắn, giận dỗi không thèm trả lời.

Hắn chậm rãi nhếch khóe môi: “Nha đầu ngốc, bất kỳ nam tử nào đối với nữ nhân mà hắn yêu, mấy việc này không cần thầy dạy cũng biết.”Có đánh chết hắn cũng không dám nói vì sợ nha đầu này chê hắn không đủ lãng mạn liền xem qua vài cuốn xuân cung đồ.

Ông trời làm chứng, hắn xem tuyệt đối không nhiều!

Lo lắng người này lại nói sang chuyện linh tinh, nàng vội vàng chuyển đề tài: “Các cô nương ở Phong Tuyết lâu cũng giống như nữ tử thanh lâu sao?”

“Không phải vậy. Các cô nương ở đó đều là những thám tử đã trải qua huấn luyện, tinh lọc. Mục đích chủ yếu là moi thông tin từ miệng khách nhân.”

“Vậy thì tốt. Chàng cho ta mượn Quan Tuyết cô nương một thời gian nhé?”Thanh Linh nói.

Hắn đưa tay tháo sợi dây buộc tóc màu đỏ xuống, ba ngàn sợi tóc đen chảy dài như suối: “ Phu nhân không cần phải nói mượn người, các cô nương trong Phong Tuyết lâu mặc nàng sai bảo.”

Hắn đặt sợi dây màu đỏ vào tay nàng: “Đưa sợi dây này cho bọn họ, bọn họ sẽ nghe lời nàng.”

“Sợi dây này có gì đặc biệt à?” Nàng tò mò hỏi.

“Đây là chủ tín vật của Phong Tuyết lâu, nàng chỉ cần đưa cho họ thôi, họ sẽ tự biết phải làm thế nào.” Giọng nói hắn ôn hòa.

Thanh Linh bất chợt đứng dậy, tìm giấy bút bắt đầu vẽ một khối ngọc bội. Ngọc bội khắc hoa tường vi song nhị tựa như giọt nước, lung linh tinh sảo. (MTLTH.dđlqđ)

Nàng đưa bản vẽ cho hắn xem: “Chàng là Lâu chủ Thiên hạ đệ nhất tình báo Phong Tuyết lâu, chuyện chàng biết chắc chắn nhiều hơn người khác, chàng có biết ngọc bội này không?”Sống lại thời gian lâu như vậy, khối ngọc bội này nàng vẫn chưa tìm ra tung tích nguồn gốc của nó.

Nàng từng phân phó thám tử Trần gia đi thăm dò nhưng đến tận bây giờ vẫn không có tin tức truyền về.

Nhìn khối ngọc bội nàng vẽ, con ngươi Tần Liễm khẽ co lại, sâu trong đáy mắt thấp thoáng đau thương: “Đây là…”

“Công tử, trong cung có người tới báo, Hoàng Thượng cho gọi người vào cung.” Minh Lục đứng ngoài cửa lo lắng hắn không nghe thấy, hô đặc biệt lớn.

“Phu nhân, đợi có thời gian, vi phu sẽ nói chuyện khối ngọc bội này với nàng được không?” Tần Liễm nói.

“Được, chàng mau đi đi.” Nàng nói.

Thanh Linh cầm bức họa đi Phong Tuyết lâu hỏi Toái Ngọc: “Đây là lần đầu tiên ta đến Phong Tuyết lâu, huynh không cần trả lời ta về khối ngọc bội này luôn.”

Nàng lấy từ trong ngực ra sợi dây màu đỏ Tần Liễm đưa trước đó: “Nhưng huynh có thể nói cho ta biết sợi dây này có gì đặc biệt không?”

Toái Ngọc cầm sợi dây trong tay, cười nói: “Tên này thế mà đưa tín vật lâu chủ cho muội, xem ra đúng là hắn yêu muội đến thảm rồi.”

Tần Liễm yêu nàng, tất nhiên nàng có thể cảm nhận được.

“Sợi dây này có chỗ hơn người nào sao?” Nàng nhìn kỹ sợi dây chỉ thấy ngoài hoa văn cành lá phức tạp ra thì chẳng có chỗ nào đặc biệt hết.

“Không ngờ A Liễm không yêu thì thôi, có chút tình ái vào cái là tình sâu như biển.” Toái Ngọc thở dài nói.

“Sao huynh nói nhảm nhiều thế? Mau trả lời vấn đề của ta trước đi.”Thanh Linh không nhịn được thúc giục.

Toái Ngọc đứng dậy châm đèn, thả sợi dây vào trong lửa. Sợi dây không những không đứt mà hoa văn cành lá phức tạp chuyển dần thành màu bạc: “Đây chính là chỗ bất đồng.” Hắn dập tắt lửa, trả lại sợi dây cho Thanh Linh. (MTLTH.dđlqđ)

Tần Liễm người này, đồ hắn dùng quả nhiên toàn đồ tốt, ngay cả chiếc dây buộc tóc cũng là vật xa xỉ.

“Còn một vấn đề nữa, huynh vẫn chưa trả lời ta.”

Toái Ngọc cau mày: “A Liễm vẫn chưa nói cho muội biết sao?”

Đây căn bản là nói nhảm, nếu biết rồi ta hỏi huynh làm cái gì? “Không nói.” Thanh Linh đen mặt.

Toái Ngọc một tay chống má, một tay gõ vào thành ghế: “Hay để cho hắn nói cho muội nghe đi.” Hắn cười gợi đòn “Chuyện này ta cũng không biết rõ lắm.”

Cũng được, vấn đề này nàng cũng chỉ là thuận miệng hỏi, hỏi không ra cũng không sao. Dù sao nàng chờ đợi lâu như vậy rồi, có chờ thêm chút nữa cũng không sao, giờ là lúc nàng báo thù cho Hoán Y.

Nàng tới Phong Tuyết lâu tất nhiên không chỉ để hỏi hai vấn đề này: “ Ta muốn mượn Quan Tuyết cô nương của Phong Tuyết lâu một thời gian.” 

Toái Ngọc gật đầu, sau đó bảo người đưa Quan Tuyết đến.

Dung mạo Quan Tuyết ngọt ngào tinh sảo, búi tóc khẽ lỏng, trang dung nhẹ nhàng, xinh đẹp tựa như trăng rằm bên ao sen. Nàng tựa như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.

Một cô nương tuyệt sắc nhường này, khó trách Ninh Túng si mê cuốn quít.

Gặp được người rồi, Thanh Linh phân phó nàng chút chuyện, sau đó rời khỏi Phong Tuyết lâu.

Màn đêm đặc quánh không một ánh sao.

Thanh Linh cầm một thanh kiếm tới Ninh Quốc công phủ, theo sau nàng là Bạch Nhiên và Thư Nghiễn.

Ba người nhảy qua bờ tường đi vào phủ, Thư Nghiễn đi trước dẫn đường, Thanh Linh đi phía sau hắn.

Thanh Linh vẫn một thân y phục băng lam nguyệt sắc, không lo lắng vấn đề có người nhận ra nàng.

Dọc theo đường đi, ba người nhanh nhẹn tránh ba tốp thị vệ đi tuần tra, đến trước cửa phòng Ninh Túng. (MTLTH.dđlqđ)

Thanh Linh cầm kiếm, nhấc chân đạp cửa phòng.

“Kẻ nào?”  Thanh âm cửa bị đá văng làm Ninh Túng giật mình bật dậy, nương nhờ ánh sáng leo lét từ đèn lòng ngoài hành lang, hắn mơ hồ thấy có bóng người vọt vào.

Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt của người đó đã cảm nhận một luồng sat khí nồng nặc phả vào thân. Chiếc chăn đắp trên người hắn đột nhiên bị kéo ra, không đợi hắn có bất kỳ một phản ứng nào, thanh kiếm sáng loáng dưới ánh trăng hương đũng quần hắn mà đâm.

Tốc độ kiếm nhanh vô cùng, hắn cội vàng không kịp chuẩn bị, muốn tránh nhưng vẫn không thể tránh.

“A!!!!!”  Quan Tuyết nằm bên cạnh hắn mặt mày trằng bệch, mở miệng thét to một tiếng. Chỉ là nàng vừa mới hét một chút đã bị đánh cho ngất  xỉu.