Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 112: Ngạo Nguyệt thổ lộ




Đình Bái Nguyệt an vị giữa hồ thu, gió nhẹ thổi từng đợt từng đợt đưa đến những cơn gió lạnh.

“Nhị công tử, làm sao lại là Ngạo Nguyệt công chúa?” Bạch Nhiên hồ nghi nói.

“Ta cũng không biết, nhưng nếu đã đến thì cũng nên gặp một chút.” Thanh Linh nhếch môi cười nói.

Bốn góc đình màn trướng hồng (MTLTH. Dđlqđ) rủ xuống, gió nhẹ lướt qua, màn trướng phiêu đãng.

Ngạo Nguyệt một thân hồng y Thúy Yên (tên một loại vải), búi tóc buông lỏng, trang dung thanh nhã. Tuy nàng đang giả bộ thanh lịch nhưng vẻ quý khí, đoan trang bức người của Hoàng Thất thì không cách nào giấu nổi.

Nàng ngồi trong đình, trước mặt đặt một chiếc cổ cầm.

Cảnh vật trong màn trướng mờ ảo, mỹ nhân, cổ cầm, một bức tranh như thơ như họa thật vui tai vui mắt.

“Diệp Nhị công tử đã đến.” Ngạo Nguyệt nhìn Thanh Linh, thản nhiên cười nói, tay hướng chiếc ghế đá đối diện: “Mời ngồi.”

Thanh Linh cũng không hề khách khí, hất tà áo sau rồi mới ngồi: “Là Công chúa hẹn Diệp Đàm tới đây?”

“Đúng vậy.” Ngạo Nguyệt trả lời, vẫy tay ý bảo thị thiếp bên cạnh lui xuống, Thanh Linh cũng theo đó bảo Bạch Nhiên lui ra.

Bạch Nhiên lui ra theo đúng ý Thanh Linh, lúc này Ngạo Nguyệt mới nói: “Bản công chúa mượn danh nghĩa Hoàng huynh hẹn công tử ra đây, mong công tử thứ lỗi.”Nàng tuy thân là một công chúa, nhưng nàng cũng là một thiếu nữ.

Một thiếu nữ trắng trợn hẹn nam tử ra ngoài, dù có là người Hoàng Thất thanh danh cũng sẽ hỏng, nàng không còn cách nào khác ngời mượn danh nghĩa Hách Liên Dực.

“Công chúa hẹn Diệp Đàm ra đây là có chuyện gì muốn nói sao?” Nàng cười dài hỏi.

Ngạo Nguyệt che miệng cười, nói: “Trước hết Nhị công tử có thể nghe Ngạo Nguyệt đàn một bài được không?”

Tự xưng là Ngạo Nguyệt, buông xuống thân phận công chúa, vào vai người đánh đàn, Ngạo Nguyệt đang muốn làm cái gì?

“Diệp Đàm xin rửa tai lắng nghe.” Thanh Linh khiêm tốn nói.

Mười ngón tay xanh nhạt của Ngạo Nguyệt mơn trớn trên dây đàn, tiếng đàn thanh thúy tựa ngọc thạch va chạm nhau từ ngón tay nàng chậm rãi vang lên. Nàng ngồi trước cổ cầm như thi như họa, lông mày lá liễu ẩn tình nhìn Thanh Linh, ngón tay di chuyển trên từng sợi dây đàn như thay thiên ngôn vạn ngữ.

Thanh Linh nhẹ nàng cau mày, bài Ngạo Nguyệt đánh nàng vô cùng quen thuộc, tên gọi là “Sát cánh”, là bản tình ca nổi tiếng của Nam Hạ.

Ngạo Nguyệt đánh khúc đàn này, chẳng lẽ đang tỏ tình với nàng?

Người trong lòng Ngạo Nguyệt không phải Phong Lộng hay sao? Hiện tại lại đánh khúc này cho nàng nghe, nhất định có mờ ám.

Đàn xong khúc nhạc, Ngạo Nguyệt ngưng mắt nhìn Thanh Linh: “Nhị công tử có nghe ra đây là bài hát gì không?” Hỏi xong nàng liền thẹn thùng cúi đầu.

Dĩ nhiên Thanh Linh biết đây là bài hát gì nhưng nàng còn giống như phải suy tư trong chốc lát rồi mới ngập ngừng trả lời: “ Bài hát này nghe khá quen thuộc, dường như Diệp Đàm đã từng nghe qua nhưng nghĩ mãi mà không nhớ ra đã nghe ở đâu.”

Khóe môi Ngạo Nguyệt khẽ giật, ở Nam Hạ phàm là người đàn khúc này ai cũng biết đây là bài gì, Diệp Đàm xuất thân nhà cao cửa rộng, dù không tinh thông cầm kỳ thư họa nhưng hiểu biết sơ qua ắt phải có. Nói không biết đây là bài hát gì là thật hay giả?

Một hồi lâu, Thanh Linh cũng không nói gì thêm nữa, không khí giữa hai người bỗng chốc lọt vào yên tĩnh, Ngạo Nguyệt vì đánh vỡ không khí khô cứng này liền hỏi tiếp: “Nhị công tử đã nghĩ ra bài hát này nghe ở đâu chưa?”

“A, đúng rồi, ta đã từng nghe các cô nương ở Phong Tuyết lâu đàn qua.”

Phong Tuyết lâu, chốn phong nguyệt nổi danh nhất trong kinh thành.

Ngạo Nguyệt nháy mắt đứng lê, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ, một bàn tay vỗ mạnh lên bàn: “Diệp Đàm!” Đáng ghét, hắn dám so sánh nàng với gái lầu xanh.

“Công chúa, người sao vậy?” Thanh Linh vô tội hỏi lại.

Thôi, bây giờ không phải lúc tức giận với Diệp Đàm, Ngạo Nguyệt hít sâu một hơi, quyết định nói ngay vào điểm chính: “Khúc đàn vừa rồi là “Sát cánh”, thực không dám giấu diếm, Ngạo Nguyệt thích Nhị công tử đã lâu, ta đàn khúc này là mong muốn có một ngày cùng công tử bỉ dực song phi*.”(MTLTH. Dđlqđ)

*Bỉ dực song phi: làm chim liền cánh, ý muốn nói mong ước trở thành phu thê.

Thích đã lâu? Vậy Phong Lộng là cái gì? Thanh Linh âm thầm giễu cợt trong lòng, trên mặt lại cười nhạt: “Công chúa, Diệp Đàm đã có người thương, ta đã từng nói qua với công chúa, Diệp Đàm kiếp này không phải nàng không cưới, vả lại chỉ nguyện cưới một mình nàng.”

“Rốt cuộc nàng là ai? Có thể so sánh với bản công chúa sao?” Ngạo Nguyệt mím môi nói.

Thanh Linh đứng lên dứt khoát nói: “Công chúa là nữ nhân tốt, chỉ là công chúa không phải người trong lòng của Diệp Đàm. Có thể được sự ái mộ của công chúa là vinh hạnh của Diệp Đàm, nhưng Diệp Đàm vĩnh viễn không ở cùng một chỗ với công chúa, kính xin công chúa đừng hao tốn công phu trên người Diệp Đàm nữa, cáo từ!” Nàng không có thời gian rảnh ngồi đây cùng Ngạo Nguyệt tốn hơi thừa lời, vừa nói xong không đợi Ngạo Nguyệt phản ứng kịp, dứt khoát quay lưng rời đi.

Ra khỏi đình, hai thị nữ bên cạnh Ngạo Nguyệt mặt lạnh lùng vươn tay ngăn Thanh Linh lại: “Không được phép vô lễ với công chúa.” Thanh Linh không được sự cho phép của Ngạo Nguyệt công chúa liền rời đi, đó chính là vô lễ.

Hai người thị nữ lạnh lẽo nhìn Thanh Linh, tóc Diệp Đàm không gió thổi mà bay, các nàng chưa kịp đến gần liền có một cỗ sức mạnh vô hình đánh bay các nàng.

Ngạo Nguyệt khẽ híp mắt, hai thị nữ bên người nàng võ công cũng không hề kém, còn chưa ra chiêu đã thua, Diệp Đàm này đúng là không thể khinh thường.

“Diệp Đàm, chàng rốt cuộc muốn bản công chúa phải làm thế nào mới thích bản công chúa?” Ngạo Nguyệt không cam long từ trong đình chạy ra.

Thanh Linh mắt điếc tai ngơ, gọi Bạch Nhiên một tiếng rồi rời đi.

Thị nữ Xuân Trúc bên cạnh Ngạo Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Đàm tức giận nói: “ Tên Diệp Đàm này quá càn rỡ, hắn cho mình là ai? Cũng chỉ là một đống c*t trâu, công chúa thương hắn chính là phúc tám đời nhà hắn, lại còn không biết lý lẽ…”

“Được rồi, câm mồm.” Ngạo Nguyệt lạnh nhạt mở miệng: “Phái người thăm dò người trong lòng Diệp Đàm đã có tin tức chưa?”

“Chưa có tín tức gì.” Xuân Trúc đáp.

Ngạo Nguyệt trầm mặc, sau một hồi mới mở miệng nói: “Ngươi phái người điều tra một nữ tử tên Hoán Y.” Cách đây không lâu, Diệp Đàm vì nữ nhân này mà đánh nhau với biểu ca Ninh Túng.

Nàng hoài nghi cái người tên Hoán Y đó là người trong lòng của Diệp Đàm, nếu không phải người thương cũng chắc chắn có một tầng quan hệ sâu xa nào đó.

“Nhị công tử dạo gần đây số thật đào hoa.” Vừa trở lại trong phủ, Bạch Nhiên đã lên tiếng trêu ghẹo.

Thanh Linh liếc hắn một cái: “Câm miệng. bảo Thư Nghiễn đến gặp ta.”

“Vâng.” Bạch Nhiên nhận mệnh lui ra.

“Chủ thượng, người tìm ta?” Thư Nghiễn mặc một thân y phục người hầu, kẻ này từ khi biết Thanh Linh là chủ tử của mình liền ở luôn Mặc Trúc viện không đi, ngày ngày ở đây ăn uống miễn phí.

“Lập tức đến Túy lâu hỏi thăm người từng là công tử đầu bài Phong Lộng công tử, tra hỏi hiện tại hắn đang ở đâu.” Thanh Linh nhanh chóng phân phó, Trần gia an bài thám tử tại kinh thành có gần trăm người, mà Thư Nghiễn vừa vặn là một trong mấy người đứng đầu. (MTLTH.dđlqđ)

Ngạo Nguyệt đột nhiên nói thích nàng là một chuyện khó có thể xảy ra, nàng muốn biết nàng ta có âm mưu gì, tiện thể giải quyết luôn nàng công chúa Ngạo Nguyệt phiền toái này.

Gió lạnh chợt thổi, lá vàng bay đầy đất. Chúng cứ quanh uẩn trên không trung tựa như hồ điệp thi vũ (bươm bướm nhảy múa), cuối cùng chậm rãi rơi xuống đất, một tầng lại một tầng.

Thanh Linh dẫm lên lớp lá vàng êm ái đi về phía tòa viện bình thường nhất ở trong thành.

“Sương Nhi, muội đến rồi à?” Hoán Y đang xử lý đám dược thảo nghe được tiếng bước chân quen thuộc liền vui mừng chào hỏi Thanh Linh.

Y quán của Hoán Y bị Ninh Túng phá hủy, nàng tạm thời không có chỗ để đi, Thanh Linh liền an bài nàng ở một hậu viện bình thường trong thành.

Mấy ngày nay Hoán Y không chịu ngồi yên, trồng ra một đám thảo dược, giờ nàng đang ngồi chăm sóc bọn chúng.

Thanh Linh nhìn đám dược thảo mọc xanh tốt không khỏi thở dài nói: “Những dược thảo này được tỷ chăm sóc thật tốt.”

Hoán Y để cái xẻng xuống cười nói: “ Tất nhiên, ta ngày ngày tỉ mỉ chăm sóc nó, không tốt mới là lạ. Đúng rồi, sao hôm nay muội lại tới đây?”

“Dĩ nhiên là vì nhớ tỷ rồi, Hoán Y, hôm nay có làm Hồng đậu quế hoa cao* không?” Thanh Linh đến gần nàng, ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm nàng.

*Hồng đậu quế hoa cao: bánh quế nhân đậu đỏ.

“Muội thật là.” Hoán Y giơ ngón tay lấm lem bùn đất dí trán nàng: “Thì ra không phải muội nhớ ta, mà là nhớ Hồng đậu quế hoa cao của ta.”

“Ui chao, tay tỷ thật bẩn.” Thanh Linh ghét bỏ nói.

“Hôm nay ta không làm, vả lại không có đậu đỏ, hiện tại cũng không có cách nào làm được. Vừa hay hôm nay muội tới, theo ta ra ngoài dạo một chút đi, ta rất nhiều ngày không ra cửa rồi, ra ngoài giải sầu tiện thể mua đậu đỏ luôn.” Hoán Y nói.

“Được” Thanh Linh vui mừng trả lời.

Thanh Linh kéo tay Hoán Y xuyên qua đám người trên phố, hai người hết nhìn đông lại ngó tay, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Cùng Hoán Y đi dạo phố làm Thanh Linh có chút hoảng hốt, thời gian dường như đang quay ngược trở lại kiếp trước.

Khi đó nàng, đại ca cùng Hoán Y cứ có thời gian rảnh sẽ gặp mặt cùng đi dạo phố. Nàng và Hoán Y cũng giống như lúc này vui sướng đi phía trước, đại ca ôm lấy đống đồ họ mua đi phía sau, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nhìn họ.

Ba người đi dạo phố là đoạn thời gian tươi đẹp nhất trong kiếp trước của nàng, nàng không thể quay về, vĩnh viễn không thể quay lại được nữa, càng nghĩ tâm lại càng đau.

Cái chết oan khuất của đại ca vẫn là một vết đao khắc sâu vào trong lòng nàng, thoáng đụng máu sẽ chảy, đau đến tê tâm phế liệt, đau đến nỗi hít thở không thông.

Đôi mắt Thanh Linh phủ một tầng hơi nước, nàng cảm thấy mình rất vô dụng, cho tới bây giờ vẫn không thể báo thù cho đại ca, đến cả hung thủ chân chính là ai nàng cũng mơ hồ không rõ.

Mấy ngày trước nàng đã phân phó thám tử Trần gia tìm hiểu chủ nhân của viên đá màu đỏ đính trên ngọc bội, viên đá này hình như được khắc chìm một bông hoa tường vi, đây là những gì nàng còn nhớ trước khi chết ở Hộ quốc tự đêm đó.

Trừ việc này ra, nàng còn phái một nhóm người điều tra tổ chức thần bí chỉ điểm Thi Thi ẩn thân bên người Mạch Sương.

Nàng chỉ mong khi biết rõ hai điểm này có thể khiến kẻ giật dây hại chết đại ca nổi lên mặt nước.

Về phần bức mật chiếu giả kia nàng chưa có ý định lấy lại từ tay Tần Liễm.

Bước chân của Thanh Linh dần chậm lại, Hoán Y đi phía trước, quay đầu phát hiện sắc mặt Thanh Linh không đúng lắm liền hỏi: “Nhị công tử, người làm sao vậy?” Khi ở bên ngoài, nàng sẽ tự động gọi Thanh Linh là “Nhị công tử.”

“Không có gì.” Thanh Linh nhanh chóng đáp lại, cố gắng mở to cặp mắt ý muốn đem lớp hơi nước thổi khô: “Đi thôi, xem phía trước có gì hay ho không nào.”  Nàng kéo tay Hoán Y chạy lên trước.

Ninh Túng một thân cẩm y thêu tường vân, trời sinh hắn tuấn mỹ cao lớn. Thấy hai người Diệp Đàm và Hoán Y ở phía trước, sắc mặt hắn thoáng chốc tối tăm lạnh lùng.

Hắn vẫn không quên sự sỉ nhục Diệp Đàm đem đến cho hắn, dám cướp nữ nhân hắn để ý, giờ phút này thấy Diệp Đàm, hắn lại không nhịn được muốn dạy dỗ tên kia.

Nhưng lúc này hắn lại thấy Hoán Y cười rực rỡ khi đối mặt với Diệp Đàm, tức giận ngày càng dâng trào: “Nữ nhân hạ tiện.”

Tay hắn nắm chặt thành quyền muốn xông lên, mấy tên người hầu đi theo hắn liền nhấc chân chạy theo: “ Công tử, đợi chúng tiểu nhân, công tử đi chậm chút.”  Bọn họ vội vàng chạy theo Ninh Túng.

Ninh Túng nhanh chóng chạy, không ngờ mới chưa đi được bao xa, bả vai liền xuất hiện một bàn tay yhon dài nhỏ nhắn kéo lại.

“Cút!” Hắn rống lên giận giữ, quay đầu lại ngoài ý muốn thấy một gương mặt tuyệt mỹ