Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thừa Tướng Phu Nhân

quyển 1 chương 29: ngũ di nương




Edit: Trảm Phong

Thời điểm trở lại Vân phủ sắc trời đã tối xuống, nhưng là tránh không được một chút nói bóng nói gió như cũ, Vân Khanh đối với những người kia rõ rệt ám trào phúng lơ đễnh, vui vẻ ôn hòa đi tới Du Nhiên viện, Chu má má đầu mày cau lại thoáng lo lắng, mà Tử Khâm lại vẫn lạnh nhạt như cũ.

Đến Du Nhiên viện, Ngân Tâm lập tức bỏ lại công việc trong tay chạy tới, nàng không dấu vết đẩy ra Tử Khâm bên cạnh Vân Khanh, vội vàng vịn lấy cánh tay Vân Khanh. Vân Khanh khẽ nghiêng đầu nhìn Tử Khâm mặt không đổi sắc, lại nhìn Ngân Tâm vẻ mặt tươi cười một chút, khẽ mỉm cười, bước chân không có chậm lại.”Tiểu thư, người đã trở lại, hôm nay Ngũ di nương mang theo Tam tiểu thư tới tìm người đấy.”

“A?” Bước tiến của nàng có chút dừng lại, liễm mi nói, “Ngũ di nương? Nàng có thể nói có chuyện gì không?” Ngũ di nương chính là cô gái thanh lâu cùng mẫu thân nàng lớn lên có một phần tương tự.

Phải nói Ngũ di nương cũng là nhân vật lợi hại, trong phủ nguyên bổn có tám vị di nương, cho tới bây giờ lại chỉ còn lại Nhị di nương, Ngũ di nương cùng Bát di nương. Nhị di nương là thiếp thân nha hoàn đại phu nhân, thời điểm bà ta mang thai Vân Vận nâng lên, Nhị di nương cho tới bây giờ sinh một nữ nhi, cũng chính là Ngũ tiểu thư Vân Hiểu.

Bát di nương là người tướng mạo tuyệt mỹ, vào phủ cũng hơn mười năm, nhưng không có sinh hạ nhất nam bán nữ, chỉ có Ngũ di nương dùng thân phận cô gái thanh lâu chẳng những sinh tồn ở trong phủ, còn thuận lợi sinh ra một nữ nhi.

Khóe môi Vân Khanh khẽ câu lên, dùng tính tình đại phu nhân ghen tị như vậy, lại vẫn có thể sinh hoạt thật tốt, tặc tặc, không phải là nhân vật đơn giản a.

“Ngũ di nương ngược lại không nói gì thêm, bất quá có phân phó nô tỳ nếu như đại tiểu thư trở lại, nhất định phải đi thông báo nàng một tiếng.”

Vân Khanh như cười như không liếc nhanh nhìn Ngân Tâm, thẳng thấy nàng thoáng chột dạ cúi đầu mới nhàn nhạt dời ánh mắt. Ngồi ở trên giường trong phòng, Vân Khanh nắm trong tay một cốc trà vuốt vuốt, Tử Khâm rất có nhãn lực nhiệt tình đem cốc trà của Vân Khanh lấp đầy nước trà nhiệt độ thích hợp, mà Ngân Tâm lại tay chân luống cuống đứng tại chỗ.

Nhẹ nhàng uống nửa ngụm nước trà, nàng mới nhàn nhạt cười nói, “Ngân Tâm, nhớ kỹ ngươi là nô tỳ của ai!”

“Là Ngũ di nương đau khổ cầu khẩn nô tỳ mới động lòng trắc ẩn, là nô tỳ sai rồi!” Ngân Tâm cúi đầu.

Khóe môi Vân Khanh câu ra một nụ cười trào phúng, đây là đang chỉ nàng tâm địa sắt đá bất thông tình lý, nếu không phải thu chỗ tốt của Ngũ di nương, nàng biết làm cái này thay người? Nàng khẽ mỉm cười, nhưng không có cùng nàng so đo, chỉ thản nhiên nói, “Ngươi đi xuống trước đi, lần sau không có lệnh của ta, không cho phép tiến vào trong thất.”

Trên mặt Ngân Tâm thoáng hiện lên một tia khó xử, cúi thấp đầu không nói một lời lui xuống.

“Tiểu thư, người nếu là nổi lên phòng bị với nàng không bằng đem nàng đuổi ra ngoài, lưu tại bên cạnh mình còn muốn nâng cao tinh thần đề phòng?” Chu má má tại phòng bên giúp Vân Khanh điều tốt nước nóng, vừa giúp nàng cởi áo ra, vừa nhíu mày trầm giọng nói.

Vân Khanh thoải mái nhắm mắt nằm ở trong thùng tắm, gò má của nàng ẩn nấp trong bạch vụ mờ mịt nhìn không rõ lắm, chỉ nghe thanh âm nàng nhàn nhạt truyền đến, “Người sau lưng nàng còn không có phát huy giá trị của nàng, làm sao có thể cứ như vậy bỏ qua, thay vì thả ở trong bóng tối phòng bị, chẳng bằng đặt ở dưới mí mắt, ta lại muốn nhìn một chút một Ngân Tâm có thể nhảy ra cái gì.”

Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa có quy luật, khóe môi Vân Khanh kéo ra một cái lãnh trào vui vẻ, Chu má má đã ra khỏi phòng mở cửa, Vân Khanh có thể nghe được âm thanh bà đè thấp hỏi, “Chuyện gì?”

Âm thanh Tử Khâm không gợn sóng sợ hãi từ bên ngoài truyền đến, “Chu má má, Ngũ di nương đến đây.”

Chu má má nghe liền nhíu mi, Vân Khanh lại bỗng nhiên mở mắt, đáy mắt tĩnh mịch có màu sắc trang nhã tựa như tia chớp nhanh chóng thoáng hiện lên, nàng nói khẽ với chính mình, “Vừa trở về thời gian mới bất quá một chung trà liền nhận được tin tức tìm đến, người trong viện tử này xác thực nên tìm một cơ hội thanh lý dọn dẹp…”

Gian ngoài thanh âm Chu má má khẽ lạnh chút ít, “Cái gì gọi là Ngũ di nương đến đây? Một di nương muốn vào viện tử chính thống tiểu thư, này còn thể thống gì? Các ngươi đều không hiểu được ngăn cản sao?” Tại xa hơn yêu cầu đối với cô gái phá lệ nghiêm khắc, một di nương dưới tình huống bình thường là không được tiến vào viện tử, nhất là Ngũ di nương còn là thân thanh lâu.

“Đám người nô tỳ ngăn không được…” Khó được, thanh âm Tử Khâm dẫn theo chút ít bất đắc dĩ.

Vân Khanh từ trong thùng tắm đứng lên đơn giản choàng một món lụa mỏng màu đen, sợi tóc ướt nhẹp xõa trên đầu vai, cả người thế nhưng giống như tránh trong đồ mi màu đen hoa Mạn Châu Sa, diêm dúa mà nguy hiểm.

Nàng chậm rãi đi đến ngoại thất, thản nhiên nói, “Để cho Ngũ di nương vào đi.”

Chờ Ngũ di nương vào phòng Vân Khanh mới rốt cục hiểu Tử Khâm vì sao khó xử, Ngũ di nương là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, chưa nói xinh đẹp tới cỡ nào, nhưng có một phen khí chất nhu nhu nhược nhược, nhất là một đôi mắt nhìn qua giống như biết nói điềm đạm đáng yêu. Đáy lòng Vân Khanh cười lạnh, không trách được phụ thân thế nhưng sủng ái nàng thời gian dài như vậy, trưởng thành như vậy xác thực tương đối dễ dàng câu dẫn ra ý muốn bảo hộ của nam nhân.

Ngũ di nương vừa thấy được Vân Khanh liền không quan tâm ngó ngàng “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, Vân Khanh nhíu nhíu mày, lập tức lách mình tránh đi, nàng nhìn qua nha hoàn bà tử len lén dòm ngó ngoài phòng, trong lòng lập tức xác định Ngũ di nương là cố ý làm như vậy, cảm thấy một mảnh lạnh lẽo.

“Ngũ di nương làm cái gì vậy, chẳng lẽ là ngưỡng cửa Du Nhiên viện ta quá cao, Ngũ di nương trượt chân té?”

Ánh mắt Ngũ di nương chợt lóe, ủy ủy khuất khuất khóc lóc kể lể, “Cầu xin đại tiểu thư cứu tỳ thiếp.”

Vân Khanh lạnh lùng nói, “Ngũ di nương đây là làm gì? Nếu bị ủy khuất nên đi thỉnh phụ thân đến vì ngươi làm chủ mới phải, ta bất quá là cái đại tiểu thư hữu danh vô thực, cho dù có tâm giúp ngươi cũng vô lực.”

Nghe được lời Vân Khanh nói mâu quang Ngũ di nương đột nhiên sáng ngời, “Tỳ thiếp không dám làm đại tiểu thư khó xử, chỉ cần đại tiểu thư chịu hỗ trợ bất quá chỉ là một câu nói.”

Vân Khanh phất tay ra hiệu tất cả mọi người đi ra ngoài, đáy lòng lãnh trào, sáng sớm ngày hôm nay lão phu nhân mới để cho đại phu nhân chuẩn bị xiêm y cho nàng để cho nàng đi tham gia yến hội Hiền phi nương nương ngày mai, buổi tối ngày hôm nay Ngũ di nương liền tới tìm mình hỗ trợ, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì.

Tay áo Vân Khanh vung lên, thản nhiên nói, “Vân Khanh không muốn gây chuyện, nhưng là cũng không sợ chuyện, Ngũ di nương hôm nay nếu thành tâm đến ‘cầu xin’ ta, ta cân nhắc thiệt hơn có lẽ sẽ đáp ứng cũng chưa biết chừng, chỉ là Ngũ di nương ra hành vi như vậy, thật sự là làm cho Vân Khanh buộc lòng phải uy hiếp. Ta ngày hôm nay nếu đáp ứng ngươi, ngày sau chỉ sợ ngươi dùng một chiêu khổ nhục kế này trăm thử bách linh, hôm nay ta nếu không đáp ứng ngươi, chỉ sợ mai này quý phủ sẽ truyền ra Vân Khanh ta ỷ vào thân phận đại tiểu thư khi dễ thiếp thất phụ thân. Ngũ di nương quả nhiên tính toán tốt. Nhưng ngươi đoán chắc Vân Khanh sẽ chịu một bộ này của ngươi sao?”

Ngũ di nương không nghĩ tới Vân Khanh đã nhìn rõ ý nghĩ của mình, không khỏi cảm thấy cả kinh, đều nói đại tiểu thư kể từ hai ngày trước trở về phủ tính tình đại biến, xem ra chuyện này quả nhiên là sự thật…

Một phen tư lượng, Ngũ di nương liền thu lại tư thái điềm đạm đáng yêu, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, lần đầu tiên dụng mắt quan sát Vân Khanh, thấy tư thái nàng lười biếng, một bộ vẻ mặt hời hợt, đáy mắt tĩnh mịch như suối sâu. Ngũ di nương cảm thấy cả kinh, người này trước mắt vẻ mặt lạnh lùng thật sự là Vân Khanh trước kia khúm núm nhát gan sợ phiền phức sao?

Là nàng quá giỏi ngụy trang, hay là tất cả mọi người nhìn lầm rồi?

“Như thế nào, Ngũ di nương không có ý định dùng một chiêu này sao?” Vân Khanh như cười như không quan sát Ngũ di nương, cười nói, “Hay là nói dự định đổi một loại phương thức khác đến uy hiếp Vân Khanh?”

“Ha ha…” Ngũ di nương khẽ mỉm cười, vài phần phòng bị vài phần tìm kiếm, thản nhiên nói, “Nếu đại tiểu thư đã làm rõ, vậy ta cũng không ngại nói thẳng, ngày mai chính là ngày Hiền phi nương nương thiết yến khoản đãi vương tôn công tử cùng quý nữ thiên triều, người nào không biết yến hội như vậy là tương thân yến biến tướng, ta hi vọng đại tiểu thư mai này có thể mang theo Tam tiểu thư cùng đi.”

Vân gia Tam tiểu thư Vân Lam đúng là thứ nữ Ngũ di nương sinh ra!