Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè

Chương 2: Bạn Trương bị nghiệp quật




Với tư cách của một học sinh lớp mười và là cán sự bộ môn Toán, bạn Trương hơi bị thất bại. Hôm kia cậu quên làm bài tập toán, hôm qua thì cậu quên mang, còn hôm nay là quên làm và quên mang luôn. Để không làm thầy Nghiêm bị rối não, bạn Trương đầy tri kỷ đã gộp chung lại nói mình quên mang.

Lần đầu, thầy Nghiêm im lặng. Lần thứ hai, thầy Nghiêm cũng không nói gì. Đến lần thứ ba, thầy Nghiêm gọi bạn Trương tới văn phòng. Vào giờ ra chơi gần như tất cả giáo viên đều nghỉ ngơi ở đó, học sinh nào mà bị trách mắng thì hiện trường không khác gì đang trẩy hội cả.

Thầy Nghiêm hỏi cô Hứa ở bàn bên cạnh với vẻ mặt bình thản: "Cô Hứa, cô có thiếu cán sự môn Ngữ văn không?"

Cô Hứa chải mái tóc màu hạt dẻ và nói không thiếu.

Thầy Nghiêm lại hỏi cô Dương ở bàn đối diện: "Cô Dương, cô có thiếu cán sự môn Anh ngữ không?"

Cô Dương nhuộm quả đầu màu hạt dẻ đầy sành điệu nói đang thiếu người yêu.

Thế là thầy Nghiêm hỏi thầy Cổ đang đi rót nước: "Thầy Cổ, thầy có thiếu cán sự môn Lịch sử không?"

Thầy Cổ cầm cái chén trà tráng men, không nói gì mà chỉ cười khì khì nhìn bạn Trương.

Nếu trên cổ cậu có quấn sợi dây gai như tên nô lệ thời cổ đại bị người ta kéo ra chợ bán thì cũng vẫn bị ế hàng đấy chứ.

Bạn Trương gấp gáp tới nỗi suýt chút đã kéo lấy tay thầy Nghiêm: "Thầy ơi! Đừng bán, không, đừng nói nữa! Em viết bản kiểm điểm mà!"

Thầy Nghiêm chỉnh kính: "Nghỉ trưa, một ngàn chữ."

Đồ ăn ở nhà ăn của trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm cũng ổn nên thầy trò đều thích ăn, mà bên ngoài trường lại có rất nhiều quán ngon, gần như không có giáo viên nào tự mang theo cơm cả. Nhưng thầy Nghiêm là một ngoại lệ, hắn đẩy đồ đạc ra để nhường chỗ đặt đồ ăn lên bàn làm việc, lát sau lại chừa thêm tí chỗ cho bạn Trương đến viết bản kiểm điểm. Cậu không hiểu tại sao mỗi lần gặp riêng thầy Nghiêm thì mình luôn đói meo mỏ còn đối phương lại đang ăn nữa.

Những món đồ ăn bình thường được đựng trong một chiếc hộp bình thường, có lẽ người nấu là bà lão mà cậu đã nhìn thấy trong quán game ngày đó. Lúc ăn thầy không nói gì nhưng tiếng nhai nuốt đều đều kia lại như đang hỏi cậu học sinh của mình rằng: Có ngon không?

Cậu trò ráng nhịn mà vùi đầu vào múa bút trên giấy. Trước giờ nghỉ trưa cậu đã dùng thời gian rỗi của các tiết để nghĩ ra dàn ý cho bản kiểm điểm nên lúc này không hề tốn sức chút nào mà viết rất chi là trôi chảy. Viết đến khi tê tay thì dừng lại vài giây, cậu liếc nhìn cái ông thầy vẫn đang xem màn hình máy tính là bạn cùng dùng cơm kia, trên mặt phẳng sáng bóng đó đều là những bài báo học thuật bằng tiếng Anh, cậu lại chẳng giỏi môn này nên chỉ hiểu được một nửa thôi.

"Cái này nói gì vậy thầy?" Cậu đặt câu hỏi trong vô thức.

"Chuỗi khối."

"'Chuỗi khối' là gì ạ?"

Cậu học sinh trông thấy miếng thịt mà thầy giáo đang gắp lên bị rơi xuống hộp, rồi cặp mắt Medusa kia lại nhìn mình. Cậu cúi thấp đầu tiếp tục hoàn thành nửa bản kiểm điểm còn lại. Ánh sáng trên màn hình nhanh chóng tắt vụt, thầy dọn hộp cơm và vặn chai nước trên bàn ra uống. Lúc đầu không cảm thấy gì, nhưng tiếng uống nước ọc ọc kia lại kéo dài rất lâu. Cậu không sợ chết ngẩng lên nhìn lén, thầy giáo uống cả chai nước đầy chỉ còn đúng một xíu. Cậu học sinh lập tức đưa tay ra che bụng mình.

Tiếng ọc ọc ngừng lại. "Muốn đi vệ sinh à?"

Cậu trò lắc đầu, lễ phép từ chối biểu hiện đầy nhân đạo của thầy giáo.

Làm giáo viên trông thì nhẹ nhàng nhưng thật ra lại đòi hỏi rất nhiều về trí lực và thể lực. Thầy giáo nhìn cậu học sinh đang ngoan ngoãn viết kiểm điểm, không nghĩ ngợi nhiều liền gỡ mắt kính ra nằm úp xuống mặt bàn nghỉ ngơi. Yên tĩnh tự nhiên sẽ thấy lạnh, hắn vừa mới ngủ thì đã bị hơi lạnh từ máy điều hoà đánh thức, mơ màng đắp thêm chiếc áo khoác kẻ sọc rồi ngủ tiếp. Cả văn phòng im ắng chỉ có tiếng máy điều hoà thổi gió và âm thanh ngòi bút xẹt qua trang giấy.

Cậu học sinh viết xong bản kiểm điểm, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nhúm tóc mượt mà ở sau đầu ai kia. Thầy giáo ngủ không ngáy, còn yên lặng hơn cả khi thức. Trên mặt bàn đặt một cặp kính không gọng, tới gần chỗ ngay giữa có vài vết xước mảnh trông như bị bút lông nhọn quẹt qua. Cậu chợt đứng dậy xem thử mắt thầy, đúng là vậy nhỉ, lông mi rất dài này.

Không biết có phải là do ánh mắt của cậu đã quấy rầy đến giấc ngủ của thầy giáo hay không, hắn vùi mặt vào trong cùi chỏ rồi lại co vai lên ôm chặt cánh tay. Áo khoác vì sự di chuyển đó mà trượt xuống đất. Cậu học sinh lùi lại nửa bước tránh đi cái áo, sau đó giơ tờ giấy chi chít chữ đắp lên mặt thầy rồi co giò bỏ chạy.

Chậm thêm một giây rồi lỡ thầy lại yêu cầu "tăng số lượng mà không tăng giá" thì xui lắm.

Chậm thêm một giây rồi nhà ăn không còn cơm ăn thì lại càng xui.

Nhưng cậu không ngờ mình sẽ bị nghiệp quật vì thấy thầy gặp lạnh mà không cứu thế kia.

Để không quên mất bài tập về nhà, cậu trò đã đặt năm lời nhắc ghi chú trong điện thoại mình. Sau khi làm xong bài bỏ vào cặp còn xác nhận lại ba lần mới leo lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ còn rất ham học mà suy nghĩ về bài toán khó tốn gần nửa tiếng mới giải ra được kia. Nghĩ đi nghĩ lại cậu học sinh ngồi bật dậy và lật bài tập ra cẩn thận kiểm tra. May là đã ngẫm nó nhiều lần, cậu có giải sai một bước nhỏ trong bài, các bước đan xen đằng sau nó đều sai hết. Cậu tranh thủ thời gian cầm bút lên sửa, mãi đến khi rạng sáng mới ngủ.

Và với cái lần sửa đó, cậu bỏ quên bài tập ở nhà.

Bạn Trương vốn định đến văn phòng chủ động nhận lỗi với thầy Nghiêm thì lại được báo là hôm nay thầy cảm lạnh nên xin nghỉ bệnh. Mặc dù tạm thời trốn qua một kiếp nạn nhưng cậu vẫn quyết định lúc nghỉ trưa chạy về nhà lấy bài tập, cậu không muốn viết bản kiểm điểm nữa đâu.

Ngày hè nắng chói chang, bạn Trương chạy toát hết mồ hôi, lúc đứng ở cửa nhà thì nghe thấy bên trong có tiếng vang. Ừm, đến chiều mẹ mới đi làm mà. Cậu vừa mở cửa vừa hét to vào bên trong: "Mẹ ơi! Rót cho con ly nước với, con khát ── "

Chết thì chết, nhưng lại là bị hù chết.

Trong nhà ngoài mẹ ra còn có một người đàn ông nữa, hai người đều đang ngồi ngay ngắn trước bàn cơm. Chuyện xảy ra ngoài dự kiến, ba người trừng mắt nhìn nhau đã hoàn thành một vòng khép kín. Bạn Trương là người nhảy ra khỏi vòng trước tiên, liếc mắt đánh giá hai món đồ bất ngờ trên bàn cơm:

Một bó hồng tươi đẹp được gói lại đầy tinh xảo, một chiếc hộp vuông nhỏ bằng vải nhung, bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương.

Ăn trưa thì ăn trưa thôi, nhưng trên bàn cơm lại bày ra hai món đồ này không được thích hợp cho lắm.

Bạn Trương vứt bỏ hai người trưởng thành đang rúm ró kia lại phía sau mà chạy vụt vào trong phòng bếp rót ly nước, ừng ực uống cái rột, lúc đang dùng mu bàn tay lau bừa cái mồm thì nghe thấy tiếng bước chân của mẹ đứng dậy đi tới. Cậu đã quen với cách sải chân, không nói lời nào lại chạy ào ra ngoài. Mẹ gọi ở phía sau nhưng cậu ngoảnh mặt làm ngơ. Cậu chạy vội đến nỗi trật chân cũng không dừng lại vì sợ bị người phía sau đuổi kịp.

Bụng đói ăn quàng, hoảng hốt chạy bừa. Bạn Trương thấy khúc cua thì rẽ, gặp phải ngã tư cứ lao thẳng, thật sự không thở nổi nữa mới dừng chân lại. Nhìn xung quanh bốn phía, quái thật, sao lại là quán game chứ?

"Chết tiệt!" Cậu hét to lên.

Bài tập toán, quên cầm theo mất rồi.

Từ xa xa có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ gọi, bạn Trương nhắm tịt mắt chui đầu vào quán game. Bây giờ cậu đã biết mình thừa hưởng gen thể lực chạy đường dài này từ ai rồi.

Bên trong quán game vẫn là mùi của máy làm sạch không khí, người trông tiệm cũng vẫn là bà lão kia. Lần này bạn Trương mặc đồng phục chạy vào nên bà lão không thể mắt nhắm mắt mở cho qua được nữa, nhưng người trẻ tuổi chạy quá nhanh, bà lão muốn đứng dậy cũng phải chậm mất một lúc, đến khi bà có thể di chuyển được chân thì người nọ đã chạy mất dép rồi.

Thầy Nghiêm từ trên lầu đi xuống, bước chân lững thững, mỗi bên lỗ mũi nhét một cục khăn giấy. Bà lão nói với hắn: "Vừa rồi có học sinh vào đấy."

Thầy Nghiêm đang định nhìn quanh thì ngoài cửa tiệm có một người phụ nữ xông vào còn đang hét to tên bạn Trương. Hắn ngăn người nọ lại.

"Xin lỗi, tôi vừa trông thấy con trai tôi chạy vào, tìm được thằng bé sẽ đi ngay, không phải tới gây sự đâu."

Người phụ nữ trước mắt cùng lắm là chừng ba mươi tuổi, dù nhìn thế nào cũng không giống người có con trai lớn học lớp mười, lại thêm cách ăn mặc nữa, thầy Nghiêm gọi một tiếng "chị" cũng chẳng thấy ngại. Thầy Nghiêm nhìn đối phương tìm hết một vòng trong tiệm cũng không kiếm được người, hắn tiến lên nói rõ thân phận của mình.

"Chị có tiện để lại thông tin liên lạc không? Nếu như tôi trông thấy thằng bé ở gần đây sẽ thông báo cho chị."

Người phụ nữ bối rối đến nỗi số điện thoại còn đọc sai mấy lần, vừa cảm ơn vừa xin lỗi rồi rời khỏi quán game, từ đầu đến cuối con mắt vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm con trai. Ra khỏi cửa tiệm, người phụ nữ lúng túng đứng tại chỗ quay tới quay lui vài vòng rồi lại nhìn thời gian trên điện thoại, cuối cùng quyết định đi dọc theo con đường trở về.

Máy lạnh trong tiệm bật rất thấp, thầy Nghiêm hắt hơi một cái rõ to, cục giấy vo viên trong mũi trái phụt ra rơi xuống đất. Hắn nhặt giấy lên đi về phía nhà vệ sinh. Trong quán game không có góc khuất nào có thể giấu được người cả, nơi duy nhất mà người phụ nữ vừa rồi không tìm chỉ có nhà vệ sinh.

Cửa nhà cầu bị khóa trái, thầy Nghiêm vểnh tai lên nghe thấy phía sau nó có tiếng khóc nức nở. Hắn gõ nhẹ vào cửa một cái.

"Cậu ngồi khóc ở bên trong không thấy hôi sao?"

Người bên trong bị hú hồn là lẽ đương nhiên rồi, tiếng khóc đột nhiên im bặt. Nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.

Người bên ngoài đột nhiên đổi thành tư thế đứng chụm hai đầu gối lại rồi dùng sức gõ cửa: "Tôi muốn đi vệ sinh." Cuối cùng còn nói thêm một câu, "Mẹ cậu đi rồi."

Bị bất ngờ bởi chuyện đột ngột xảy ra, thầy Nghiêm suýt chút nữa đã quên mất mục đích mình xuống lầu. Cửa vẫn đóng chặt, mà hắn thì đã nhịn hết nổi rồi nên phải nắm chặt tay vào để đập cửa.

"Cậu lên trên lầu khóc đi!"

Có chỗ tránh nạn tốt hơn, bạn Trương là người rất biết cách chọn mà, chỉ do dự một lát liền "lạch cạch" mở cửa rồi chậm rãi đi ra ngoài. Thầy Nghiêm túm lấy cổ áo đồng phục của đối phương xách cả người ra ngoài, ngay lập tức không thể chậm trễ dù chỉ nửa giây chen vào trong nhà vệ sinh giải quyết chuyện quan trọng của mình.

Quán game đã mở cửa từ rất lâu rồi, lúc trước chỉ làm một nhà vệ sinh, còn không phân biệt nam nữ, khi lượng khách quá đông thì không đủ dùng.

Thầy Nghiêm kéo quần lên rồi chui từ bên trong ra ngoài, sau đó gọi người ở quầy: "Mẹ ơi, nhà vệ sinh trên lầu lại bị tắc rồi, mẹ gọi người đến thông đi."

Bạn Trương nhìn về phía người ngồi ở quầy, bà lão nghe vậy gật đầu rồi nhấc máy bàn lên gọi điện. Thầy Nghiêm liếc thấy sự ngạc nhiên trong mắt bạn Trương, hắn xoa cái mũi đang bị sưng nặng và đi lên lầu. Phía sau không có tiếng bước chân, hắn dừng bước ở bậc thang. Mắt mũi bạn Trương vẫn còn đỏ, cộng thêm vẻ mặt ngu ngơ lại trông có chút đáng thương. Thầy Nghiêm hơi nghiêng người đứng chờ ở giữa cầu thang chợt hắt hơi một cái, cục giấy bên lỗ mũi phải cũng bắn ra.

Bạn Trương như vừa trong mơ tỉnh lại, sợ sệt bước dò nửa bước, trông cẩn thận còn hơn đi dò mìn nữa. Thầy Nghiêm bị bệnh còn ít lời hơn, trông thấy người kia đã nhấc chân liền quay người tiếp tục lên lầu. Bạn Trương giống như con gà con đuổi theo mông gà mẹ, sợ một giây sau đó gà mẹ sẽ đổi ý và bỏ rơi cậu.