Editor: Yang Hy.
Bạn cùng bàn cảm thấy bạn Trương cứ kỳ lạ làm sao ấy, cậu ta làm bài tập toán sai nên muốn xem câu trả lời chính xác của bạn Trương nhưng lại bị đẩy ra.
"Đi đi đi, đừng có đụng vào vở bài tập của tôi."
"Ây ây, không phải là đúng hết đó sao?"
Bạn Trương liếc mắt, ba phần đắc ý bảy phần thần bí, cứ không ngừng cười ngây ngô với vở bài tập. Một nhóm là do bản thân dùng bút chì viết: Cháo ngọt*, sữa đậu nành bánh quẩy, mì gạo. "Sữa đậu nành bánh quẩy" được khoanh tròn. Phía dưới có một nhóm chữ của người khác, cũng dùng bút chì nhưng nét chữ ngoáy có vẻ viết vội: Tăng ca, tiệc hải sản, chừa tôm cho tôi.
Bạn Trương dùng tẩy nhẹ nhàng xóa đi hai hàng chữ, còn lật mặt trước mặt sau xem có để lại vết hay không.
Bạn cùng bàn tò mò hỏi cậu: "Đã học lớp mười một rồi mà cậu còn dùng bút chì làm bài hả?"
Bạn Trương lại cho cậu ta một cái nhìn xem thường: "Cậu không hiểu đâu." Một giây sau lại túm lấy cánh tay bạn cùng bàn hỏi: "Cậu biết quán ăn sáng nào bán món sữa đậu nành bánh quẩy ngon nhất không?"
Bạn cùng lạnh lùng rút cánh tay mình ra rồi gằn từng chữ nói: "Tôi không hiểu đâu."
Sắp thi cuối kỳ nên nhóm giáo viên đều bận bịu, người ở lại văn phòng tăng ca ngày càng nhiều, vừa than phiền công việc vừa vùi đầu vào cày. Thầy Nghiêm vẫn ít nói, ngay cả điện thoại cũng không xem, đến khi xong việc thu dọn cặp táp rời khỏi văn phòng mới phát hiện điện thoại đã đặt chế độ yên lặng có mấy cuộc gọi nhỡ từ bố.
Hắn giật thót tim, vội vàng gọi điện thoại về, chạy ra khỏi cổng trường liền trực tiếp bắt xe về nhà. Cảm giác mồ hôi liên tục rịn ra từ dưới da cực kỳ khó chịu. Sợ nhất là vừa nối máy đã nghe giọng nói dịu dàng và bình tĩnh của nhân viên y tế.
Điện thoại vang lên một hồi mới kết nối, là ông bố nghe.
"Alo, bố, xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Giọng nói của bố không lộ ra chút lo lắng bất an nào: "À, vừa rồi trong tiệm xảy ra chút chuyện, bây giờ không sao, nhóc con đang giúp xử lý rồi."
Thầy Nghiêm thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó bố nói gì hắn không nghe kỹ nữa. Tài xế dường như nghe lỏm được cuộc trò chuyện liền lo lắng thay cho hành khách, xe chạy vù tới điểm đến như vũ bão.
Có hai người ngoại quốc đứng trong tiệm, bạn Trương vò đầu bứt tai dùng tiếng Anh giao tiếp với đối phương. Thầy Nghiêm vào trong chưa bao lâu thì một xe cảnh sát dừng trước cửa tiệm, hai cảnh sát bước ra. Thầy Nghiêm đứng ở một bên nghe cuộc đối thoại giữa bạn Trương và người ngoại quốc, phát hiện ra hai vị khách này bị mất ví trong tiệm.
Sống ở con phố cổ này đều là người của thế hệ trước, biết ngoại ngữ không nhiều, có thì cũng chỉ là một vài học sinh có thể nói mấy câu đơn giản, muốn đạt tới trình độ giao tiếp được với người ngoại quốc thì vẫn còn hiếm, hèn chi vừa rồi bố lại nóng lòng gọi nhiều cuộc điện thoại như thế. Bạn Trương giải thích tình hình với cảnh sát, tình cờ là cảnh sát đến đây cũng không biết nhiều về ngoại ngữ, cậu giơ hai bàn tay bẩn vì ăn tôm ra giữa người ngoại quốc và cảnh sát, lúc thì phiên dịch bên này, lúc lại giải thích cho bên kia. Thầy Nghiêm thông thạo tiếng Anh lại khoanh tay đứng nhìn, phớt lờ ánh mắt cầu cứu của bạn Trương. Bạn Trương càng bận rộn hơn, làm cầu nối giao tiếp còn phải dành thời gian ra trừng mắt thầy Nghiêm.
Cảnh sát lấy đi dữ liệu giám sát, yêu cầu người kinh doanh và hai người ngoại quốc đến đồn công an ghi lời khai. Lúc này thầy Nghiêm mới ra mặt hỗ trợ công việc điều tra. Xe cảnh sát quá nhỏ không chứa nổi tất cả mọi người, nhân viên cảnh sát điều xe trong sở đến. Bạn Trương tranh thủ trước khi xe đến chạy lên lầu rửa tay, thầy Nghiêm theo cậu lên lầu, phát hiện trên bàn cơm có một cái bát lớn đựng tôm đã bóc vỏ và một ít hải sản có vỏ.
"Thầy mau ăn một chút lót bụng đi, lát nữa không biết phải xử lý chuyện này bao lâu nữa." Bạn Trương nói xong liền đi vào phòng vệ sinh.
Thầy Nghiêm ngồi xuống ăn hai con, cậu học sinh đã rửa sạch tay ngồi xuống bên cạnh, hai má hơi phồng lên níu lấy góc áo hắn, đôi mắt to bị hàng mày nhíu ép nhỏ lại, con mắt ươn ướt.
"Tủi thân vậy sao?" Thầy Nghiêm nhét một miếng thịt sò vào trong miệng học sinh của mình.
"Sao hồi nãy thầy không giúp em? Nhìn em xấu mặt..."
Thầy Nghiêm hơi giật mình: "Sao lại xấu mặt chứ? Vừa rồi em xử lý rất ổn mà, tôi cũng đang kiểm tra thành quả dạy học đấy."
Bạn Trương vẫn không được vui, cậu càm ràm tiếng Anh quá gượng mồm, người ngoại quốc quá cao to, còn cảnh sát thì quá đáng sợ, liệu việc kinh doanh của quán game có bị ảnh hưởng hay không, trộm cắp đồ đúng là quá sai trái, cảnh sát phải nhanh chóng bắt được kẻ trộm để không làm tổn hại đến thanh danh của quốc gia. Cậu lải nhải xong, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy thầy mình đang cười nhẹ nhàng nhìn mình chăm chú, hơi thở lập tức đông cứng.
Thầy Nghiêm sờ đầu cậu trò rồi nói: "Cậu rất giỏi mà."
"Vậy thầy thưởng cho em đi." Nói xong cậu nuốt nước miếng, ánh mắt rất ngay thẳng.
Hắn lập tức nhóm lửa trên mặt, "Không được."
"Em còn chưa nói muốn thưởng gì mà thầy đã từ chối luôn rồi, vậy là vẫn chưa đủ giỏi rồi..." Cậu học sinh tủi thân gục đầu vào cánh tay thầy mình.
Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện của nhân viên cảnh sát, tốc độ huy động xe vượt ngoài dự liệu.
Thầy Nghiêm thỏa hiệp. "Vậy... vậy cậu không được đưa ra yêu cầu quá đáng..."
Cậu học sinh lập tức ngồi thẳng dậy, "Vậy em sẽ suy nghĩ thật kỹ ạ."
Tại đồn cảnh sát, thầy Nghiêm hỗ trợ phiên dịch một số vấn đề và thủ tục liên quan đến việc xử lý vụ án. Trong ví bị trộm của khách ngoại quốc có giấy tờ, hắn cũng liên hệ với nhân viên chấp pháp thay khách. Trong lúc chờ thủ tục xử lý lập án và xác nhận lời khai, thầy Nghiêm nghe thấy hai vị khách bàn chuyện công việc và biết được đối phương đang tham gia phát triển mạng lưới. Bạn Trương cũng nghe hiểu được một chút, cậu đẩy thầy Nghiêm.
"Mọi người trò chuyện chút đi ạ?"
"Trò chuyện cái gì?"
"Thầy có hứng thú với những thứ đó mà, hiếm khi có duyên như vậy."
Thầy Nghiêm cười, "Cậu là ông cụ non à?"
Bạn Trương không nói nhiều lời liền trực tiếp đẩy thầy Nghiêm đến bên cạnh hai vị khách. Nhìn thấy bạn Trương tỏ vẻ đẩy trẻ đi kết bạn, thầy Nghiêm đột nhiên cũng muốn nắm lấy góc áo của đối phương.
Trong lúc thầy Nghiêm đang trò chuyện với khách, bạn Trương cố gắng hết sức phiên dịch cho bố mẹ già. Trông thấy dáng vẻ nói chuyện rất chú tâm của thầy Nghiêm, hai người không khỏi hỏi lẫn nhau: "Thằng bé có vẻ rất hứng thú với công việc kia nhỉ?"
Bạn Trương liền tận dụng mọi thứ mà nói: "Trong phòng thầy có rất nhiều sách lập trình và phát triển mạng, con thấy thầy ấy cũng thường nghiên cứu nó đó ạ."
Ông bố hỏi: "Vậy sao thằng bé lại đi làm giáo viên thế?"
Bạn Trương vặn nhỏ âm lượng, quay lưng đi không cho thầy Nghiêm nghe thấy: "Làm giáo viên thì công việc ổn định, cũng dễ chăm sóc hai bác ạ. Con nghe thầy ấy nói công việc phát triển mạng lưới không ổn định lắm, mà ở địa phương này thì phát triển không được tốt, muốn tìm công việc phải đến những thành phố khác, còn rất xa nữa ạ."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu sau, mẹ già lẩm bẩm nói: "Lúc trước hi vọng thằng bé ổn định có phải đã ngăn cản con đường của nó rồi không..."
Giải quyết xong vụ việc thì đã rất muộn, thầy Nghiêm gọi điện cho mẹ bạn Trương, cậu được cho phép ngủ lại nhà thầy Nghiêm. Trên đường trở về bạn Trương phấn khích đến nỗi cứ dụi sát vào người thầy Nghiêm, giống như con khỉ đã được nuôi dạy thành thạo. Thầy Nghiêm nhanh chóng đỏ bừng tai.
Mẹ già vừa cười vừa vui mừng nói: "Nhóc con đã không khóc nữa rồi."
Ông bố nắm lấy tay mẹ già: "Nếu hôm nay không có nhóc con ở đây thì cũng không biết phải làm thế nào, cậu tóc vàng mắt xanh khoa tay múa chân kia như nước đổ đầu vịt mất."
Thầy Nghiêm cười có chút vui vẻ và đắc ý, còn có chút ngại ngùng không hiểu được. Về đến nhà hắn tiếp tục ăn nốt bữa tối còn dang dở, bạn Trương bận rộn một hồi cũng thấy hơi đói, cậu ngồi xuống tiêu diệt đồ ăn với thầy Nghiêm. Bố mẹ già cùng ngồi vào bàn, nhìn thầy Nghiêm tuổi không lớn lắm nhưng lại quá trầm ổn, chần chừ không biết ai nên mở lời trước.
Ông bố bóc một con tôm cho thầy Nghiêm, "Có phải con muốn làm công việc khác không?"
Thầy Nghiêm ngẩng đầu, hoang mang nhìn về phía bố. Bạn Trương nói: "Công việc phát triển mạng lưới ạ."
"Hả? Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?" Vẻ mặt thầy Nghiêm như bị người ta bán đứng.
Mẹ già sờ lên mu bàn tay nhăn nheo của mình: "Mặc dù mẹ hi vọng con yên ổn, nhưng nếu như con thích công việc phát triển gì đó thì cứ đi làm đi, thử một chút xem."
"Con đi làm giáo viên, không nói chuyện công việc với bố mẹ. Chuyện mình thích cũng không nói." Ông bố lại bóc một con tôm cho thầy Nghiêm, "Bố mẹ sắp rời đi rồi, con có trông coi cũng chẳng được bao lâu, thay vào đó con nên dành thời gian vào việc mình thích đi."
Thầy Nghiêm sửng sốt, cơm không ăn cũng không nói lời nào. Bạn Trương nghiêng mắt nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, bỗng nhiên giơ tay lên nói: "Em có thể chăm sóc cho hai bác, thầy cứ yên tâm xông pha đi."
Thầy Nghiêm trố mắt. Bố mẹ già lại bật cười, "Ôi cái đứa nhỏ này, con làm thầy giáo dạy học sinh sao mà như nhận đàn em vậy."
Bạn Trương đã quen tiếp xúc với hai người, đầu này khoe mẽ đầu kia nói đùa, chọc cho hai người bật cười ha hả.
Khi thầy Nghiêm lấy lại được tinh thần, hắn ăn cơm trước rồi chờ ăn sạch sành sanh đồ ăn trên bàn mới nói với bạn Trương: "Tôi có điều kiện."
Bạn Trương cười ngửa mặt, trông rất có ý "phóng ngựa tới đi". Thầy Nghiêm véo mặt cậu rồi nói: "Nếu cậu nằm trong top ba đứng đầu kỳ thi chung cuối kỳ, tôi sẽ đổi việc."
Bạn Trương ngừng cười.
Mẹ già không đành lòng nói: "Có khó quá không con?"
Bạn Trương nghe vậy liền không vui, chợt vỗ bàn hét lớn: "Chốt đơn!"
Thầy Nghiêm cố ý làm khó, nhưng hắn không ngờ được rằng, hai tuần sau bạn Trương thật sự làm được.
Trong mấy ngày toàn thể giáo viên chấm bài thi, thầy Nghiêm đã hỏi riêng giáo viên của từng môn và biết được thành tích sớm hơn cậu. Bởi vậy lúc bạn Trương mang theo tất cả bài thi đến nhà, thầy Nghiêm không quá bất ngờ. Nhìn mấy bài thi đáng giá dán lên tường và bạn Trương đang ngồi khoe khoang kia, thầy Nghiêm có phần bất đắc dĩ.
"Thầy không được lật lọng đâu, hôm đó hai bác cũng nghe thấy rồi. Thầy là người lớn, vai trên, còn là thầy giáo của em, thầy phải lấy mình làm gương, nói được thì làm được."
Thầy không nói gì, cậu học sinh liền đánh đòn phủ đầu. Thầy Nghiêm ngồi trên giường nhìn học sinh của mình, không thu lại ánh mắt: "Cậu muốn tôi đi vậy sao?"
Cậu trò bị câu đi một nửa cái hồn, cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt vừa ngây vừa hờn của thầy mình như vậy, mãi một lúc sau mới nhận ra đối phương nói gì.
"Ý em không phải vậy!" Bạn Trương vội vã giải thích, nhưng càng vội lại càng giải thích không rõ được.
Thầy Nghiêm hỏi một câu: "Khác nơi đó, bận rộn không thể gặp mặt cũng không sao hết hả?"
Nửa phần hồn còn lại của bạn Trương cũng bay đi mất, rất rõ ràng là cậu không hề cân nhắc đến chuyện này. Nhưng sau một hồi yên tĩnh, cậu nói rất chắc nịch: "Có sao ạ, nhưng thầy đi làm chuyện thầy muốn quan trọng hơn."
Thầy Nghiêm đã ráng chống đỡ nhưng vẫn trút hơi thở cuối cùng, hắn lẩm bẩm với giọng rầu rĩ: "Tôi đã cho cậu ba cơ hội."
Cậu học sinh ngơ ngác nhìn thầy, rồi chứng kiến đóa hoa ẩn sâu nhất nở rộ trên ngực thầy.
"Cậu đã bỏ lỡ, cậu xong đời rồi."
Đóa hoa kia vẫy gọi bạn Trương, cậu vừa vui vẻ lại vừa cẩn thận lấy hoa xuống và giấu nó đi. Cậu chậm rãi tiến lại gần giường, hai tay chống ở hai bên chân thầy rồi nói: "Em nghĩ ra phần thưởng của mình rồi."
Thầy Nghiêm khẽ gật đầu.
Cậu học sinh cười có chút tinh nghịch: "Thầy à, thầy ngủ đi."
Hắn không hiểu. Nhưng cậu học sinh lại dần dần hướng dẫn lần nữa: "Thầy nhắm mắt lại và ngủ đi ạ."
Ánh mắt thầy lạnh nhưng vành tai lại đỏ. Hắn chậm rãi lùi vào tường và nhắm mắt lại, đồng thời dùng hai tay che mặt, cả người co lại thành một nhúm. Bạn Trương rướn người lên, đặt một nụ hôn lên chỗ bờ môi qua bàn tay của người đẹp đang ngủ.
"Muốn xong đời thì mình cùng nhau xong đời đi ạ."