Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 672




“Không phải, không ai nói cho anh ta cả, tai nạn xe làm cho thôi miên trên người anh ta yếu đi, cho nên anh ta tự phát hiện ra sơ hở trên người cô.” Thời Trạch không thay đổi sắc mặt nói.

Cố Tử Yên chỉ cảm thấy hơi hoang đường.

Cô ta không ngờ nguyên nhân lại là tai nạn xel Nếu cô ta biết sớm thì tiệc tối hôm đó đã không đi theo ba về nhà họ Cố, mà ở bên ngoài khách sạn chờ Phó Kình Hiên, nói không chừng Phó Kình Hiên sẽ không xảy ra tai nạn xe, bây giờ bọn họ sẽ không đến tình trạng này!

Thời Trạch nghe trong điện thoại không có tiếng động thì cúp máy.

Đến khi Cố Tử Yên lấy lại tinh thần, còn muốn lại hỏi thêm, lúc này mới phát hiện cuộc gọi đã kết thúc.

Cô ta tức giận không thôi, nhưng lại không dám gọi lại cho Thời Trạch, chỉ có thể giận dữ dậm chân.

Đúng lúc này, điện thoại trong tay cô ta lại vang lên.

Cố Tử Yên cúi đầu nhìn qua, là Lâm Diệc Hàng.

“Alo.” Cố Tử Yên nghe máy.

Giọng của Lâm Diệc Hàng truyền đến: “Vừa rồi cô nói chuyện với ai mà lâu như vậy?”

“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh” Giọng Cố Tử Yên không vui trả lời.

Trong mắt Lâm Diệc Hàng lóe lên tia u ám, nhưng nhanh chóng biến mất không còn gì nữa, anh ta đẩy mắt kính rồi mở miệng: “Bạch Dương đã đến đường Bắc Tân, không phải cô muốn tận mắt chứng kiến kết cục của cô ta sao, mau tới đây đi.”

Cố Tử Yên nghe nói như thế, lửa giận trong lòng lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hào hứng.

Đúng vậy, Phó Kình Hiên biết được mình yêu Bạch Dương thì thế nào, muốn theo đuổi lại Bạch Dương thì sao?

Chỉ cần Bạch Dương không còn sạch sẽ, cả thế giới nhìn thấy video đó, cô ta không tin anh có thể không có khúc mắc.

“Tôi lập tức tới đây.” Cố Tử Yên nói xong thì cúp điện thoại, đi về phía xe của mình.

Một bên khác, trên xe Maybach.

Trợ lý Trương nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ở ghế sau qua kính chiếu hậu.

Sắc mặt người đàn ông u ám, trên thân tỏa ra khí lạnh làm cho bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.

Trợ lý Trương kéo cà vạt, cuối cùng không nhịn được, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh không định hủy bỏ hôn ước với Cố Tử Yên sao?


Phó Kình Hiên ngước mắt: “Tôi nói không hủy bỏ hôn ước lúc nào?”





“Vừa rồi anh nói tôi biết rồi, không phải là ý này sao.” Trợ lý Trương trả lời.





Phó Kình Hiên cười lạnh: “Chẳng qua tôi chỉ muốn ứng phó với cô ta mà thôi, cậu tưởng thật sao?”





“Hả?” Trợ lý Trương kinh ngạc: “Ứng phó thôi à, tôi còn tưởng anh đồng ý thật, nhưng vừa rồi mấy lời của cô ta làm cho †ôi khiếp sợ, không ngờ hiện tại trái tim †rong người anh lại là của Thời Khiêm “





Phó Kình Hiên đưa tay sờ lên lồng ngực của mình, sắc mặt u ám.





Anh cũng không ngờ được.





Nhưng anh không biết cũng rất bình thường, người được hiến không biết người hiến là ai.





Trợ lý Trương thở dài. “Tổng giám đốc Phó, bởi vì trái tim này, Cố Tử Yên nói anh nợ cô ta một mạng, cô ta chắc chắn sẽ năm lấy điều này khiến anh. . “





“Ai nói tôi nợ cô ta một mạng?” Phó Kình Hiên buông tay xuống, ánh mắt mỉa ma nói: “Trái tim này là của Thời Khiêm, tôi có nợ cũng là nợ Thời Khiêm và Thời Trạch, mà không phải Cố Tử Yên, cho dù cô ta đưa ra trái tim của Thời Khiêm thì cũng chỉ có ơn giới thiệu cho tôi, nhưng sáu năm qua tôi đã trả sạch cho nhà họ Cố rồi, mà cậu không cảm thấy trái tim của Thời Khiêm xuất hiện quá đúng lúc sao?”