Bác sĩ chạy tới tiêm thuốc giảm đau cho Phó Kình Hiên.
Sau khi cơn đau đớn dịu xuống, ý thức của Phó Kình Hiên cũng dần khôi phục lại.
Anh mở to mắt, sắc mặt còn trắng bệch hơn trước đó.
Bà cụ Phó đau lòng không thôi, kéo tay anh: “Kình Hiên, cháu không sao chứ?”
Phó Kình Hiên yếu ớt nói: “Cháu không sao, bà nội đừng lo lắng.”
“Em xin lỗi Kình Hiên, đây là lỗi của em, em xin lỗi.. ” Cố Tử Yên đứng bên giường rơi nước mắt nức nở nói.
Phó Kình Hiên nghe tiếng khóc của cô †a thì đau đầu, cũng không có tâm trạng an ủi cô ta, giơ tay lên xoa huyệt thái dương: “Được rồi, đừng khóc nữa!”
Cố Tử Yên nghe thấy giọng anh không kiên nhẫn thì dừng khóc, có chút tổn thương nhìn anh.
Quả nhiên bây giờ anh đã miễn dịch với tiếng khóc của cô ta ở một mức độ nhất định, không giống như trước đây chỉ cần cô ta khóc, anh sẽ đặt cô ta ở vị trí đầu tiên, cho dù bận rộn cũng sẽ dỗ dành cô ta.
Cố Tử Yên nghĩ tới đây thì trong lòng hơi hốt hoảng, không nhịn được cắn móng tay.
“Được rồi, vết thương của bệnh nhân đã được băng bó lại, tiếp theo phải nghỉ ngơi cho tốt, nhưng không thể chịu bất cứ va chạm nào, nếu không thì vết thương sẽ còn rách ra, mà xương sườn đã được cố định cũng sẽ đứt gãy.” Bác sĩ cởi bao tay dính máu xuống, nghiêm túc dặn dò.
Bà cụ Phó liên tục gật đầu: “Yên tâm, †ôi sẽ không để cho người không có đầu óc làm cháu trai của mình bị thương nữa đâu!”
Bà cụ nhìn về phía Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên chịu nhục nhã cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.
Bác sĩ rời đi, bà cụ Phó gõ gậy xuống đấy: “Được rồi, mấy người về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Kình Hiên.”
“Cháu không đi, cháu muốn ở bên cạnh Kình Hiên.” Cố Tử Yên kéo tay áo của Phó Kình Hiên nói.
Bà cụ Phó trầm mặt xuống, ánh mắt càng u ám nhìn cô ta: “Cô Cố, cô nghe không hiểu người tôi không chào đón nhất là cô à?”
Cố Tử Yên nghe người khác không chào đón mình thì vô cùng xấu hổ.
Cô ta nhìn Phó Kình Hiên, môi giật giật muốn nói gì đó.
Phó Kình Hiên rút tay áo ra: “Tử Yên, em về trước đi”
“Kình Hiên.. ” Cố Tử Yên vẫn không tình nguyện.
Phó Kình Hiên mím môi, ánh mắt u ám nhìn cô ta: “Về đi.”
Cố Tử Yên thấy anh nhìn mình thì giật mình, có cảm giác bị anh nhìn thấu, cô ta vô thức tránh né ánh mắt của anh, khẽ gật đầu: “Được rồi, lần sau em sẽ đến thăm anh”
Cô ta nói xong thì cầm lấy túi xách rời đi.
Vu Y Cơ và trợ lý Trương cũng rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại bà cụ Phó, má Phùng và Phó Kình Hiên.
Bà cụ Phó được má Phùng đỡ ngồi xuống, có chút sâu xa nhìn cháu của mình: “Sao bà phát hiện lần này cháu tỉnh lại, dường như thái độ đối với Cố Tử Yên đã lạnh nhạt đi không ít, không còn nghe lời cô ta như trước đây.”
Phó Kình Hiên đặt tay lên mắt: “Cháu bỗng nhiên nghĩ thông suốt một số chuyện, có lẽ bởi vì cháu trước đó quá chiều theo cô ấy, đến mức cô ấy trở nên ngày càng kiêu căng.”