Sau khi ly hôn, thái độ của Bạch Dương với anh vô cùng hờ hững, biết là anh gửi, cô sẽ chỉ trả lời rất ngắn gọn, không bao giờ trả lời dài thế này.
Vậy nên rốt cuộc tin nhắn này là Lương Triết hay Lục Khởi nhắn?
Hai người này lấy điện thoại của Bạch Dương để trả lời ở đâu? Nhà họ hay nhà của Bạch Dương?
Nhưng dù là ai trả lời, cũng không quan †âm là ở nhà họ hay ở nhà Bạch Dương.
Trong lòng Phó Kình Hiên đều thấy rất khó chịu, anh bực bội muốn bóp vỡ điện thoại thành nhiều mảnh.
Anh day đầu mày, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, soạn tin trả lời: Bạch Dương đâu?
Bạch Dương đọc tin nhắn của Phó Kình Hiên mà nhíu mày ngạc nhiên.
Không ngờ anh lại nhìn ra người trả lời †in nhắn vừa nãy không phải cô.
Nhưng nhìn ra thì sao? Lẽ nào cô còn phải giải thích?
Một tia giễu cợt loé lên trong mắt Bạch Dương, sau đó cô tắt máy, lười đọc tiếp.
Bên kia, Phó Kình Hiên đợi mấy phút vẫn không thấy tin nhắn tới, rõ ràng Bạch Dương không định trả lời, đôi môi mỏng của anh mím chặt lại thành một đường.
Cô đang làm gì? Tại sao không trả lời?
Đang bận sao? Hay là đang làm gì cùng Lương Triết hoặc Lục Khởi?
Bốp!
Phó Kình Hiên đập mạnh ly rượu trong †ay xuống bàn với sắc mặt khó coi.
Đột nhiên thân ly vỡ tan.
Mảnh vụn cứa vào lòng bàn tay anh, máu hoà cùng rượu vang chảy xuống mặt bàn.
Người phục vụ cách đó không xa nhìn thấy vội vàng chạy tới xử lý: “Sếp Phó, anh không sao chứ? Để tôi gọi bác sĩ cho anh”
“Không cần.” Phó Kình Hiên rút giấy ăn, vô cảm lau vết thương trên tay.
Anh như không cảm thấy đau, sau khi lau vết thương thì ném giấy đi, rút khăn tay trong túi áo trước ngực quấn quanh lòng bàn tay, coi như băng bó xong.
“Tôi còn có việc đi trước đây, cậu nói với ông Lương giúp tôi một tiếng.”
Nói xong anh đút tay vào túi quần, sải bước rời đi.
Anh không được nghĩ đến Bạch Dương đang làm gì với Lương Triết hay Lục Khởi, chỉ cần nghĩ đến là lòng anh lại thấy khó chịu.
Vì vậy anh phải đến chỗ Bạch Dương xem thế nào, xem rốt cuộc cô có đang làm gì đó với Lương Triết hay Lục Khởi không.
Trên đường đi, Phó Kình Hiên lái xe rất nhanh.
Sắp đến vịnh Tiên Thuỷ, đột nhiên điện thoại anh đổ chuông.
Phó Kình Hiên cau mày mất kiên nhẫn, đưa tay cầm điện thoại lên, không nhìn đã nghe luôn: “Alo?”
“Kình Hiên, là tôi.”
Giọng của Cố Việt Bân phát ra từ điện thoại.
Phó Kình Hiên lái xe bằng một tay: “Bác trai, có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn cậu đến thăm Tử Yên” Cố Việt Bân thở dài đáp.