Bạch Dương cúi người trước bà Lương, thái độ thành khẩn: “Cảm ơn bà Lương đã giúp tôi làm chứng.”
Bà Lương cười với cô: “Tôi cũng không hoàn toàn vì cô, tôi chỉ không ưa có người giở trò trên địa bàn của mình thôi.”
Những lời này khiến Cố Tử Yên mặt đỏ tía tai.
Sắc mặt Cố Việt Bân cũng rất khó coi, nhưng ông ta vẫn cắn răng kiên trì: “Nhưng cô nhóc nhà họ Mạnh lại không thấy như vậy, cô ấy tận mắt nhìn thấy là Bạch Dương đẩy Tử Yên”
“Ô? Cô tận mắt nhìn thấy?” Bà Lương vẫn cười nhìn Mạnh San.
“Tôi… Tôi…” Mạnh San cũng hơi hoảng hốt, cô ta không ngờ vừa nãy bà Lương cũng ở trên tầng hai.
Mạnh San nhìn bà Lương rồi lại nhìn Cố Tử Yên và Cố Việt Bân.
Cố Tử Yên gật đầu với Mạnh San: “San à, em nói đi, nói là em đã nhìn thấy.”
“Đúng đó, cháu nói đi, nếu cháu đã tận mắt chứng kiến thì có gì không thể nói.” Cố Việt Bân cũng ủng hộ.
“Cháu…” Mạnh San ấp úng, đối mặt với một nhóm người đều có thân phận cao hơn mình, áp lực của cô ta tăng lên gấp bội, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, cô ta bỗng nhiên bật khóc: “Cháu…
Cháu không tận mắt nhìn thấy”
“Cái gì?” Cố Việt Bân biến sắc: “Cháu không thấy?”
Đáy mắt Cố Tử Yên lướt qua tia sát ý.
Mẹ kiếp, không ngờ Mạnh San lại phản bội cô tai Mạnh San không dám nhìn hai ba con Cố Việt Bân, cúi đầu thật thấp, giọng nói hoảng loạn: “Khi ấy cháu bị Bạch Dương chọc giận, không để ý đến Tử Yên, sau khi Tử Yên kêu lên cháu mới biết cô ấy bị ngã, nhưng cô ấy ngã thế nào thì cháu không nhìn thấy.”
“Cô..” Cố Việt Bân tức đến mức tay run lên: “Sao cô lại nói cô đã nhìn thấy?”
“Bởi vì Tử Yên là bạn cháu nên…
“Nên cô nói cô đã nhìn thấy.” Bạch Dương chế nhạo: “Xem ra cô đúng là bạn thân của Cố Tử Yên, nhưng Cố Tử Yên lại không coi cô là bạn thân đâu.”
“Hả?” Mạnh San ngơ ngác nhìn Cố Tử Yên.
Phó Kình Hiên cũng vì lời này của Bạch Dương mà cúi đầu xuống nhìn.
Sau khi Cố Tử Yên cảm nhận được thì nhanh chóng giấu đi sự tức giận và sát khí trong lòng, tỏ ra buồn bã đau lòng nhìn Mạnh San.
Mạnh San lập tức mặc kệ lời của Trình Minh Viễn, vì bán đứng Cố Tử Yên mà trong lòng cô ta đã áy náy lắm rồi.
“Tử Yên, em xin lỗi, em…”
Cố Tử Yên quay đầu đi, không nhìn cô †a.
Mạnh San thất vọng rũ mắt.
Bà Lương nhìn thấy hết cảnh này, bà khẽ lắc đầu.
Cố Việt Bân vẫn không chịu dừng lại: “Cho dù Mạnh San không nhìn thấy, vậy những người khác thì sao?”
Ông ta nhìn sang những vị khách khác: “Vừa nãy họ nói họ có nhìn thấy.”
“Vịt chết còn mạnh miệng.” Lục Khởi không khỏi làu bàu.
Cố Việt Bân nghe thấy định nổi giận, nhưng lại nghĩ đến nắm đấm vừa rồi nên đành nhịn.
Lúc này một vị khách ngượng ngùng đứng lên: “Sếp Cố à, thật ra chúng tôi cũng không nhìn thấy, chỉ là chúng tôi không muốn đắc tội Sếp Phó nên mới nói mình nhìn thấy thôi.”