Chẳng qua đa số người nói mấy lời này là phụ nữ, trong giọng nói đầy ghen ty, trên mặt cũng vô cùng hâm mộ, không che giấu nổi.
Có thể thấy được bọn họ cũng muốn giống như Bạch Dương, bên cạnh có nhiều người đàn ông ưu tú bảo vệ che chở.
Mà trong đó cũng bao gồm Cố Tử Yên.
Cô ta vẫn luôn biết Bạch Dương có duyên với đàn ông rất tốt, cho nên lúc đầu khi cô ta biết bạn qua thư của Bạch Dương là Phó Kình Hiên thì mới giả mạo là Bạch Dương cướp Phó Kình Hiên cho mình.
Cô ta vốn cho rằng cướp Phó Kình Hiên đi, Bạch Dương sẽ không còn gì.
Không ngờ không có Phó Kình Hiên, bên cạnh Bạch Dương càng có nhiều người đàn ông ưu tú.
Ông trời đúng là bất công!
Cố Tử Yên cắn môi, hai mắt đỏ ngầu.
Sắc mặt của Phó Kình Hiên cũng không khá hơn chút nào, lúc ba người Lục Khởi xuất hiện, trong lòng của anh dâng lên cảm xúc thù địch khó hiểu.
Lúc Bạch Dương lộ ra nụ cười vui vẻ với bọn họ, cảm xúc thù địch này càng rõ ràng, anh thật sự muốn giết ba người này.
“Mấy người tin tưởng thì sao, người ở đây nhìn thấy Bạch Dương đẩy con gái của tôi, ba người có thể chứng minh cái gì?” Cố Việt Bân xanh mặt quát lớn.
Cố Tử Yên cũng phối hợp nắm chặt tay áo của Phó Kình Hiên, tủi thân khóc nức nở trong lòng Phó Kình Hiên.
Đúng lúc này, nhân vật chính của bữa tiệc là ông Lương và bà Lương đi tới.
“Sao vậy?” Bà Lương kéo tay chồng đi tới nhìn Cố Tử Yên trong lòng Phó Kình Hiên, đáy mắt không hề có ý cười hỏi.
“Ông Lương, bà Lương, hai người đến rất đúng lúc.” Cố Việt Bân u ám nhìn Bạch Dương, sau đó kể lại mọi chuyện.
Bà Lương nghe xong thì nâng cằm: “Thì ra là vậy, cho nên các người đang tranh luận cô Bạch có đẩy cô Cố hay không?”
“Đúng thế.” Cố Việt Bân gật đầu, giọng trầm thấp nói: “Nhưng tôi tin cô ta đẩy con gái tôi, người ở đây đều nhìn thấy, cô bé nhà họ Mạnh đã nói vậy.”
Bạch Dương nở nụ cười, không nói chuyện.
Sắc mặt Lục Khởi không tốt nói: “Cô ta nói thì ông tin tưởng sao?”
Lương Triết cũng đứng thẳng người, vẻ mặt dịu dàng cũng trở nên lạnh như băng: “Không sai, chị tôi tuyệt đối không phải là người như vậy, tôi hiểu rõ chị ấy, nếu chị ấy đẩy thì sẽ thừa nhận, nhưng chị ấy không thừa nhận thì không phải chị ấy làm”
“Đúng vậy, tôi cũng cho rằng Bạch Dương không đẩy Cố Tử Yên, ngược lại Cố Tử Yên có tự biên tự diễn thì sao.” Trình Minh Viễn cười như không cười nhìn Cố Tử Yến, Cố Tử Yên chui vào lòng Phó Kình Hiên, dáng vẻ rất sợ hãi.
Cố Việt Bân chỉ vào mấy người Bạch Dương: “Các người đừng có nói xấu Tử Yên!”
“Mấy người trẻ tuổi này có nói xấu cô Cố hay không, tôi cảm thấy không phải nói bằng miệng mà phải có bằng chứng, mọi người cảm thấy thế nào?” Bà Lương buông †ay ông Lương ra rồi đi tới một bước, cười sâu xa với đám người nói.
Đám người gật đầu, cảm thấy có lý.
Cố Tử Yên nhìn nụ cười trên mặt bà Lương, trong lòng lộp bộp một chút, lập tức có linh cảm xấu, cả người lập tức căng thẳng.