Ba người đi vào cửa khách sạn, thuận lợi đi vào buổi đấu giá.
Chỗ của Bạch Dương và Lục Khởi ở phía sau, chỗ của Trình Minh Viễn ở mấy hàng trước, cho nên ba người đi vào sảnh thì tách nhau ra.
Bạch Dương tìm chỗ của mình theo thiệp mời, cô vừa mới ngồi xuống thì cảm giác có một ánh mắt rơi xuống trên người mình.
Cả người cô cứng đờ một chút, nhìn xung quanh muốn tìm ra người đó.
Nhưng cô tìm một vòng, đến khi ánh mắt kia biến mất cũng không tìm được, cuối cùng cô cũng từ bỏ.
Trong một phòng riêng tầng hai của buổi đấu giá, trợ lý Trương đẩy cửa đi vào, Phó Kình Hiên rời khỏi cửa sổ, chống gậy quay lại ghế sofa ngồi xuống.
“Có việc gì?” Phó Kình Hiên cầm lấy danh sách vật phẩm bán đấu giá xem.
Trợ lý Trương đứng phía sau anh trả lời: “Sếp Phó, người nhà họ Cố đến, bọn họ muốn đến đây chào hỏi anh”
“Không cần, sau khi buổi đấu giá kết thúc thì có thể gặp mặt ở tiệc tối” Phó Kình Hiên lật xem, thản nhiên nói.
Trợ lý Trương gật đầu: “Vâng, vậy tôi sẽ trả lời bọn họ”
Ô, đừng tưởng rằng anh không biết, người nhà họ Cố muốn đến phòng riêng ngồi, không muốn ngồi chung với những người khác ở sảnh lớn mà thôi.
Dù sao, phòng riêng thể hiện cho thân phận, mặc dù thế lực của nhà họ Cố không nhỏ, nhưng còn rất xa mới ngồi vào được phòng riêng của buổi đấu giá này, cho nên mới không kịp chờ đợi muốn đến phòng riêng ngồi.
Trợ lý Trương đi ra ngoài, Phó Kình Hiên lại muốn đến bên cửa sổ.
Lúc anh đóng cuốn danh sách vật phẩm đấu giá, chuẩn bị đặt lên bàn.
Kết quả cuốn danh sách rơi xuống mặt đất, cuốn danh sách vốn đóng lại cũng vì vậy mà mở ra.
Phó Kình Hiên nhíu mày lại, khom lưng xuống nhặt lên.
Anh vừa nhặt lên thì con ngươi bỗng nhiên co lại: “Đây là.. “
Phó Kình Hiên nhìn thấy chiếc nhẫn quen thuộc trên đó, nhẫn cưới của anh và Bạch Dương!
Mặc dù nhẫn nữ và nhẫn nam có chút khác nhau, nhưng cũng không quá lớn, huống chỉ còn là nhẫn cưới có một không hai trên thế giới, cho nên anh chỉ cần nhìn một chút cũng nhận ra được.
Phó Kình Hiên vội vàng nhìn xuống thông tin người quyên góp phía dưới, quả nhiên thấy hai chữ cô Bạch, sắc mặt lập †ức trầm xuống.
Cô lại quyên góp đấu giá nhẫn cưới của bọn họi Trong lòng Phó Kình Hiên nhất thời bùng lên lửa giận.
Anh còn không ném nhãn cưới đi, còn cất vào ngăn kéo trong phòng.
Mà cô thì sao, lại lấy ra mang đi đấu giá.
Phó Kình Hiên lập tức có cảm giác bị phản bội, anh đứng lên đi tới trước cửa sổ, cúi đầu nhìn Bạch Dương phía dưới, ánh mắt đầy u ám.
Bạch Dương lại cảm thấy có ánh mắt rơi vào trên người mình, đồng thời lần này cô còn phát hiện ra tâm mắt này có thành kiến với mình, có vẻ không vui lắm.
“Bé cưng, em sao thế?” Cách vài cái vị trí Lục Khởi nhìn thấy Bạch Dương lo lắng thì vội vàng hỏi thăm.
Bạch Dương muốn nói có người lại nhìn mình, nhưng sau đó lại nghĩ có nói ra cũng vô dụng, chưa chắc có thể tìm thấy người kia, cho nên cô dứt khoát lắc đầu: “Em không sao, em vào nhà vệ sinh một chút.”