“Anh tới làm gì?” Lục Khởi nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ không chào đón.
Lâm Diệc Hàng phớt lờ anh ta, nhìn Bạch Dương: “Tôi có lời muốn nói với cô.”
Bạch Dương híp mắt, sau đó gật đầu: “Được.
“Vậy làm phiền cô bảo hai người bọn ra ngoài một lát đã.” Lâm Diệc Hàng chỉ về phía Lục Khởi và Trình Minh Viễn.
Trình Minh Viễn mím môi: “Anh có gì, không thể nói trước mặt chúng tôi chứ?”
“Không sai, chúng tôi không thể nghe sao?” Lục Khởi cũng phụ họa.
Lâm Diệc Hàng không trả lời bọn họ, chỉ nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương biết, anh ta đang chờ cô bảo người đi ra, nếu không sẽ không nói.
Cô không còn cách nào, khẽ day giữa hai chân mày, chỉ có thể đồng ý: “Anh Khởi, Trình Minh Viễn, hai người ra ngoài trước đi”
“Bảo bối…” Lục Khởi không muốn lắm.
Bạch Dương mím môi: “Ra ngoài.”
Lục Khởi mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng bị Trình Minh Viễn kéo lại: “Được rồi, nếu cô ấy đã bảo chúng ta ra ngoài, vậy chúng ta hãy ra ngoài đi.”
Lục Khởi không có cách nào, đành phải gật đầu đồng ý.
Nhưng trước khi đi ra ngoài, anh ta vẫn đặc biệt hạ thấp giọng, nhắc nhở Bạch Dương: “Bảo bối, em phải cẩn thận anh ta đấy. Anh ta là người bên cạnh Cố Tử Yên.
Cẩn thận kẻo anh ta vì Cố Tử Yên mà lại làm gì em. Cho nên em phát hiện có gì không đúng, cứ kêu to, bọn anh sẽ lập tức xông vào cứu em.”
Bạch Dương dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ấm áp: “Được, em biết rồi”
Lục Khởi thấy cô đã nhớ kỹ, lúc này mới đứng thẳng dậy, đi cùng Trình Minh Viễn ra ngoài.
Lúc đi qua bên cạnh Lâm Diệc Hàng, anh ta còn không quên cho Lâm Diệc Hàng một ánh mắt cảnh cáo.
Lâm Diệc Hàng khẽ cong môi lên. Đợi sau khi bọn họ rời khỏi phòng, anh ta mới nói: “Hai hộ hoa sứ giả này của cô thật tốt.”
“Bọn họ không phải là hộ hoa sứ giả, bọn họ là bạn tốt nhất của tôi.” Bạch Dương chỉnh lại lời của anh ta.
Lâm Diệc Hàng nhún vai, cũng không phản bác, nhấc chân đi về phía giường bệnh.
Bạch Dương nhìn anh ta: “Anh muốn nói gì với tôi? Tôi nhớ giữa chúng ta không có quan hệ gì, thậm chí cũng không quen biết, cho nên tôi không cho rằng chúng ta có gì để nói cả.”
Trước đây, cô chỉ mới nghe nói qua về Lâm Diệc Hàng. Dù sao anh ta là thiên tài trong giới y học, rất nổi tiếng. Cô cũng từng một lần nhìn thấy anh ta từ xa, nhưng từ trước đến nay chưa từng nói chuyện với anh ta.
Cho nên cô vẫn rất kinh ngạc khi Lâm Diệc Hàng nói có chuyện muốn nói với cô.
“Quả thật, nếu trước hôm nay, tôi không cho rằng mình có gì cần phải nói với cô. Dù sao chúng ta không cùng một loại người, nhưng bây giờ đã khác rồi.” Lâm Diệc Hàng kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường.
Bạch Dương mím môi: “Có gì khác chứ?”
“Cổ tay của cô.” Ánh mắt Lâm Diệc Hàng nhìn xuống cổ tay trái của cô.
Bạch Dương nghi ngờ nâng cổ tay trái lên: “Cổ tay tôi làm sao?”
“Nốt ruồi son trên cổ tay cô làm sao mà có vậy?” Lâm Diệc Hàng nhìn chằm chằm vào cô hỏi.
Bạch Dương cảm thấy buồn cười: “Đương nhiên là do trời sinh. Nếu không, anh nghĩ nó có thế nào?”