Phó Kình Hiên âm thầm rút tay ra: “Là anh không nghĩ đến.”
“Được rồi, em tha thứ cho anh” Cố Tử Yên cười nói.
Phó Kình Hiên đóng hộp đồng hồ lại, nhẹ nhàng đặt vào ngăn kéo.
Cố Tử Yên nhìn thấy nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đây là bạn bè, cho nên cẩn thận không làm hỏng cũng là bình thường.
Bên kia, Bạch Dương nghe thư ký Đồng nói thực phẩm chức năng đã đưa rồi, cô ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết, cũng không hỏi tới nữa.
Trái lại cô đưa thực phẩm chức năng qua, đồng nghĩa với việc cô đã trả ơn tối qua của Phó Kình Hiên, không còn nợ anh nữa.
Về phần những lần giúp đỡ khác của anh, đều là Cố Tử Yên hãm hại cô khắp nơi, anh là vị hôn phu của Cố Tử Yên, anh đi cứu cô không phải là điều nên làm à?
Cho nên, cô cũng không thiếu anh.
“Bảo bối.” Giọng nói của Lục Khởi truyền tới từ phía cửa phòng.
Bạch Dương ngẩng đầu nhìn lại, cười hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Đương nhiên là đi phẫu thuật cùng em, em không quên chứ!?” Lục Khởi rút tay khỏi cánh cửa, nhấc chân bước vào.
Bạch Dương dựa vào lưng ghế: “Đương nhiên em không quên, nhưng giờ vẫn chưa đến giữa trưa mà, anh đến sớm thế.”
“Vừa lúc không có việc gì nên anh đếm đây sớm luôn” Lục Khởi kéo ghế ngồi xuống, đánh giá bàn làm việc của cô: “Vẫn chưa làm xong à?”
“Ngày kia khá bận.” Bạch Dương vừa lật tài liệu vừa đáp.
Lục Khởi định hỏi cô có cần giúp một tay hay không thì chợt nhìn thấy một tấm thiệt mời: “Bảo bối, em cũng nhận được thiệp mời của hội đấu giá à?”
“Đúng vậy, em chưa nói cho anh à?”
Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh ta.
Khóe miệng Lục Khởi khẽ giật: “Đương nhiên là chưa, nếu em nói thì anh còn phải hỏi à?”
Bạch Dương cười: “Vậy chắc là em quên mất, được rồi, anh dự định quyên góp gì?”
“Một bộ tranh chữ cận đại, cũng tầm mấy chục triệu, em thì sao?” Lục Khởi thả thiệp mời xuống, hỏi lại.
Bạch Dương duỗi người: “Em định quyên đồ trang sức gì đó, chỉ là đồ trang sức của em bị mấy người mẹ kế cướp đi từ sáu năm trước rồi, ở nhà họ Phó sáu năm cũng không mua gì nhiều, bây giờ mua cũng chỉ đủ dùng chứ không đủ để quyên tặng, em định đi mua sợi dây chuyền để quyên tặng.”
“Không cần thiết phải phức tạp như vậy, anh có cách rồi” Lục Khởi cười nói.
Bạch Dương nhìn anh ta: “Ý gì ạ?”
“Em quên hai tháng trước em đưa Azure Heart và nhẫn cưới của em cho anh để nhờ anh bán giúp, quyên góp cho vùng núi à.
Anh chưa bán đâu, em quyên hai cái này ra đi là được.” Lục Khởi nâng tay nói.
Bạch Dương kinh ngạc trợn to mắt: “Anh còn chưa bán á?”
“Đúng vậy.” Lục Khởi gật đầu: “Azure Heart một nguyên nhân là giá cả quá cao, nhiều người mua không nổi, thứ hai là ai cũng biết Azure Heart là của Phó Kình Hiên, nếu như mua thì cũng sợ đắc tội Phó Kình Hiên, cho nên mãi chưa bán đi, còn cả nhẫn cưới của em nữa”