“Về sau, cũng không được phép gọi Bạch Dương là thím”. Phó Kình Hiên ngắt lời Đậu Đậu, ngữ khí ra lệnh, nghe rất uy nghiêm.
Đậu Đậu bị uy hiếp, trừng mắt nói: “Tại sao?”
“Cô ấy và chú của cháu chưa yêu nhau, cháu nói là vì cái gì?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm cậu bé.
Lúc đầu, anh thực sự nghĩ rằng Bạch Dương và Trình Minh Viễn đang ở cùng nhau và đến đây để hẹn hò.
Nhưng sau đó, anh đột nhiên phát hiện ra rằng Bạch Dương không thích Trình Minh Viễn, cho nên sao có thể cùng Trình Minh Viễn ở bên nhau.
Nhưng tại sao bọn họ lại đưa đứa trẻ này đến đây, anh vẫn không hiểu.
“Hừ, cho dù chú và thím không ở cùng nhau thì sau này bọn họ cũng sẽ ở bên nhau. Cháu rất thích thím ấy, cháu sẽ giúp chú của cháu sớm có được thím.” Đậu Đậu hất cằm tự hào nói.
Phó Kình Hiên đen mặt, anh muốn ném thằng nhóc này ra ngoài.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn, không khí xung quanh thấp đến mức khiến người †a không dám tới gần.
Sau đó, vòng thứ ba của trò chơi bắt đầu, cuộc đua vượt chướng ngại vật hai người ba chân.
Đây là cuộc đua của bố mẹ, trong vòng ba phút bố mẹ cần chạy về đích, sau đó lấy quả bóng rổ ở vạch đích, sau đó chạy lại chỗ bé ở điểm xuất phát, cho bé ném quả bóng vào rổ, ném vào sẽ giành chiến thắng.
Lần này trò chơi được chơi ở sân sau của nhà hàng, nơi đó rộng lớn, chỗ này đã được vẽ đường chạy và dựng chướng ngại vật.
Giám đốc cầm hai sợi dây đỏ đến gặp Bạch Dương và Phó Kình Hiên.
Sau khi Phó Kình Hiên lấy sợi dây màu đỏ, anh đột nhiên mở miệng: “Chúng ta có thể biến cuộc đua thành thi đi bộ không?”
“Anh này, có lý do gì đặc biệt không?”
Giám đốc mỉm cười hỏi.
Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên, cũng rất tò mò.
Ánh mắt Phó Kình Hiên rơi trên bụng cô: “Vợ tôi đang mang thai, nếu cô ấy chạy đua, cô ấy sẽ rất dễ bị ngã.”
Vừa mới dứt lời, con ngươi của Bạch Dương co rút lại, cả người chấn động: “Anh…”
Phó Kình Hiên kéo cánh tay cô, ra hiệu cho cô trước đừng nói gì.
Bạch Dương cũng nhanh chóng phản ứng, kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, nuốt lời trở về.
Giám đốc không để ý đến động tĩnh nhỏ giữa hai người, giật mình trả lời: “Thì ra là như vậy, vậy thì xin chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn.” Phó Kình Hiên đáp lại một tiếng.
Giám đốc gật đầu: “Vì cô gái này đang mang thai, chạy bộ thật sự không thích hợp, vậy theo lời anh nói, chúng ta hãy đổi sang đua đi bộ, tăng thời gian lên năm phút thì sao?”
“Ừ” Phó Kình Hiên gật đầu.
Giám đốc cầm lấy sợi dây đỏ còn lại và đi về phía gia đình số 1.
Ở vòng chơi trước, ông bố của gia đình số 3 không thể chống lưng cho vợ, anh ta đã để thua thảm hại trước gia đình số 1.
Do đó, số 5 và số 1 của Bạch Dương đã lọt vào trận chung kết của trò chơi.