“Trình Minh Viễn dạy cháu như vậy à?”
Phó Kình Hiên cắn chặt răng, trâm giọng nói.
Đậu Đậu chớp chớp mắt: “Đúng vậy, chú nói với cháu như vậy đấy, nhưng chú à, chú cũng không mù mà.”
Bạch Dương lại cười càng lớn tiếng hơn.
Phó Kình Hiên nghe được, quay đầu nhìn cô.
Nhìn đôi mắt cười cong cong của cô, màu mắt nâu nâu, lửa giận trong lòng cũng biến mất một cách kỳ diệu.
Đợi sau này, anh sẽ xử lý Trình Minh Viễn.
“Được rồi, Đậu Đậu đừng nói nữa, theo chú đi vệ sinh đi” Bạch Dương cười nhiều đến mức đau cả má, dịu dàng nói với Đậu Đậu.
Cô sợ Đậu Đậu lại nói gì đó, khiến Phó Kình Hiên tức giận, bỏ đi mất.
“Chú bế đi.” Đậu Đậu đứng trước mặt Phó Kinh Hiên, giơ hai tay lên muốn anh bế lên.
Khóe mắt Phó Kình Hiên khẽ giật.
Thằng nhóc này thật sự không khách khí một tí nào.
“Đậu Đậu ngoan, tự đi được không?”
Không đợi Phó Kình Hiên mở miệng, Bạch Dương đã cúi xuống nhìn Đậu Đậu rồi nói.
Cô hiểu Phó Kình Hiên, người này mắc bệnh sạch sẽ, hơn nữa cũng không thích trẻ con cho lắm.
Bảo anh ôm, không có khả năng.
Đậu Đậu chớp mắt, buông cánh tay nhỏ xuống, “Được rồi, cháu sẽ tự đi.”
“Đậu Đậu ngoan quá, nhanh đi với chú đi” Bạch Dương cười xoa tóc cậu bé, sau đó nhìn Phó Kình Hiên: “Phó tổng, Đậu Đậu làm phiền anh rồi”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, chủ động nắm tay Đậu Đậu, đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Đậu Đậu rất thấp, vốn với không tới.
Phó Kình Hiên không còn cách nào khác, luồn dưới nách nhấc thân thể nhỏ bé của cậu lên, đen mặt nói: “Tự cởi quần ra, nhanh lên”
Đậu Đậu bĩu môi, cúi đầu cởi cúc quần.
Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, thái dương Phó Kình Hiên giật giật.
Anh chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày mình phải hầu hạ người khác đi vệ sinh.
Nhưng đó là chuyện mà anh đã tự mình đã yêu cầu.
“Chú ơi, cháu xong rồi” Đậu Đậu quay lại nhìn Phó Kình Hiên sau lưng.
Phó Kình Hiên định thần lại, đem cậu bé đặt lên mặt đất: ‘Mặc quần vào”
Anh có thể mang theo tiểu quỷ này vào đây, giúp nó đi vệ sinh đã là nể mặt lắm rồi.
Chuyện như mặc quần, anh sẽ không làm.
Đậu Đậu cũng không ầm ï, nhóc ngoan ngoãn vén quần, chậm rãi mặc vào.
Mặc quần áo xong, nhóc nhìn bồn rửa †ay, “Chú, Đậu Đậu cần rửa tay.”
Phó Kình Hiên đỡ trán.