Quên đi, thím thì thím.
Dù sao bị một đứa con nít kêu mấy lần cũng không mất miếng thịt nào.
“Bạch Dương, cô vẫn nên đặt nó xuống đi, cô còn đang mang thai đấy.” Trình Minh Viễn nhìn bụng Bạch Dương nói.
Bạch Dương hôn lên mặt Đậu Đậu: “Không sao, Đậu Đậu không nặng, hơn nữa tôi rất thích thằng bé.”
Cách đó không xa, Phó Kình Hiên nhìn thấy cảnh tượng này, đôi môi mỏng mím chặt.
Muộn như thế này, sao Trình Minh Viễn và Bạch Dương vẫn còn ở đây, còn đứa bé đứng giữa họ là từ đâu tới vậy?
“Sếp Phó, hay là chúng ta qua đó chào hỏi một câu?” Trợ lý Trương ở phía sau đương nhiên cũng thấy bọn họ, cẩn thận nêu kiến nghị.
Phó Kình Hiên nhắm mắt: “Không cần.”
Trợ lý Trương nhún vai.
Nếu đã không cần vậy thì đi thôi.
Bây giờ mà không đi, không phải là tự chuốc phiền vào mình sao, cần gì phải thế chứ?
Trợ lý Trương thở dài trong lòng, tay đẩy gọng kính, lên tiếng: “Nhìn cô Bạch và Ngài Trình ôm đứa trẻ thật giống một nhà ba người.”
Bốn chữ “một nhà ba người” đả kích mạnh vào Phó Kinh Hiên.
Mặt Phó Kình Hiên biến thành màu đen, âm thanh cũng lạnh đi nhiều:“Bọn họ giống một nhà ba người ở chỗ nào?”
“Nhưng tôi thấy rất giống mà” Trợ lý Trương thấy được sự ghen tuông trong ngữ khí của anh, miệng hơi nhếch lên.
Phó Kình Hiên mím môi thành một đường thẳng: “Tôi thấy cậu có thể thay kính khác được rồi đấy”
Trợ lý Trương giả vờ nghe không hiểu, che miệng ho khẽ một tiếng: “Sếp Phó, chuyện này thì liên quan gì đến kính của tôi, tôi chỉ nói ra cách nhìn của tôi thôi mà.
Mà muộn như thế này rồi, bọn họ còn đến khu vui chơi, không phải là đi hẹn hò chứ?”
Con ngươi của Phó Kình Hiên co rút mãnh liệt, hai tay đặt hai bên sườn nắm chặt.
Trợ lý trương nhìn thấy vậy, mắt kính phát sáng: “Ô kìa, cô Bạch và ngài Trình đi vào trong rồi, chắc chắn bọn họ đi hẹn hò mà”
“Câm miệng.” Phó Kình Hiên nhăn mặt, hạ giọng quát một câu, nhấc chân bước đến chỗ của Bạch Dương và Trình Minh Viễn.
Trợ lý Trương nhìn bóng lưng của anh, cười trộm một tiếng.
Còn nói là không đi, kết quả là vừa chỉ khích tướng một chút đã đi rồi đấy thôi.
Trợ lý Trương cũng đi theo phía sau.
Thực ra anh ta biết sếp Phó vẫn luôn để ý cô Bạch tiếp xúc với những người đàn ông khác, vì sếp Phó. yêu cô Bạch, chỉ là sếp Phó. vẫn chưa nhận ra, lại không biết dùng lý do gì để ngăn cản cô Bạch đi với người đàn ông khác.
Thế nên anh chỉ có thể dùng kế khích tướng giúp sếp Phó một tay.
Hơn nữa anh ta cũng mong sếp Phó và cô Bạch quay lại với nhau, cô Cố kia thực sự không xứng với sếp Phó.
Không phải xét về gia thế, mà xét về phẩm hạnh.
Anh ta thực sự không muốn nhìn thấy sếp Phó ở bên cô Cố, sau này ai mà biết được cô Cố kia sẽ đem đến lại những phiền phức gì.