Sau khi nhìn thấy hai người rời đi, nhân viên bán hàng quay người trở lại cửa hàng.
“Không có bị bại lộ đúng không?” Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên từ sảnh sau đi ra.
Nhân viên bán hàng đưa điện thoại lên rồi trả lời: “Không có.”
“Tốt lắm, tiền thưởng chút nữa sẽ gửi cho cô” Người đàn ông tiếp nhận điện thoại nói.
Nhân viên bán hàng vui vẻ cúi đầu: “Cảm ơn Giám đôc.”
“Đi đi.” Giám đôc xua tay.
Nhân viên bán hàng hào hứng rời đi.
Giám đôc mở điện thoại lên, tìm thấy ảnh của Bạch Dương, gửi nó ra ngoài.
Ngay sau đó, trợ lý Trương đã gõ cửa phòng làm việc của Phó Kình Hiên: “Sếp Phó, chuyện của bộ lễ phục đã được xử lý ổn thỏa, cô Bạch không nghi ngờ gì cả.”
“Tôi biết rồi” Phó Kình Hiên nâng cằm.
Trợ lý Trương đưa điện thoại di động: “Còn nữa, đây là ảnh Cô Bạch.”
“Ảnh chụp sao?” Phó Kình Hiên đặt bút xuống, nhận lấy điện thoại.
Trên màn ảnh, Bạch Dương mặc một bộ cổ phục cổ đứng dưới ánh đèn, nở nụ cười dịu dàng, cả người như đang phát sáng, khiến người ta không thể rời mắt.
Đây là lần đầu tiên Phó Kình Hiên nhìn thấy một Bạch Dương đẹp dịu dàng như vậy khiến trái tim của anh nhảy lên không thôi.
Anh không nhịn được đưa ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt của Bạch Dương trong bức ảnh, ánh mắt tối sầm lại: “Ai chụp?”
“Đó là một cô nhân viên bán hàng trong cửa hàng” Trợ lý Trương trả lời.
Phó Kình Hiên mím môi dưới: “Tôi nhớ là, tôi không có dặn cho cậu phải chụp ảnh mà đúng không?”
“Đúng vậy, chuyện này là do Giám đôc tùy ý làm chủ bảo cô nhân viên bán hàng kia chụp, bởi vì anh yêu cầu Giám đôc ghi †ài khoản của cô Bạch bằng tên của chính anh, nên Giám đôc đã hiểu lầm là anh có quan hệ đặc biệt gì đó với cô Bạch, nếu anh không thích tấm ảnh này thì tôi có thể xóa nó.’ Trợ lý Trương nói.
Phó Kình Hiên nhíu mày: “Không cần đâu, gửi cho tôi, tôi sẽ tự xóa!”
Nghe vậy, Trương trợ lý giật giật khóe miệng, trợn tròn mắt, trong lòng tỏ ra vô cùng khinh thường.
Tự xóa nó đi?
Theo như anh ta thấy thì Phó Kình Hiên trộm lưu lại thì có.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng không dám nói ra.
Trợ lý Trương hắng giọng trả lời: ‘Được, tôi sẽ gửi cho anh”
Phó Kình Hiên đưa điện thoại qua.
Sau khi trợ lý Trương nhận lấy, anh ta lập tức gửi cho anh.
Phó Kình Hiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn, khóe mắt hơi rũ xuống: “Được rồi, cậu có thể đi ra ngoài.”
“Vâng”
Trợ lý Trương đã đi ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Phó Kình Hiên.
Anh nhấc điện thoại lên, nhấn vào Mesenger, nhìn thấy bức ảnh do trợ lý Trương mới gửi.
Có hai bức ảnh, anh chưa nhìn thấy bức ảnh còn lại.