Cũng may phía dưới chính là bàn, điện thoại di động không rớt xuống đất, lúc này mới khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không, cô vừa mới đổi điện thoại di động không lâu, lại phải đổi mới rồi.
“A lô?” Giọng điệu của Bạch Dương không tốt lắm.
Phó Kình Hiên nghe ra lửa giận của cô, lông mày anh cau lại.
Anh đã chọc giận cô sao?
Không suy nghĩ nhiều, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy: “Là tôi đã bảo trợ lý Trương đi điều tra”
Sau đó, anh nói kết quả trợ lý Trương vừa mới tra ra cho cô biết.
Nghe xong, Bạch Dương giật mình nâng cằm lên: “Thì ra là vậy.
Cô còn tưởng là đã có người nói với nhà họ Cố là Cố Mạn Tình có thể còn sống.
Không ngờ là lúc cô tự mình đến cửa hàng hỏi thăm, để lại dấu vết.
“Tôi biết rồi, cám ơn Tổng giám đốc Phó nói cho tôi biết những chuyện này.” Bạch Dương cảm ơn.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Tiếp theo, cô muốn tìm Cố Mạn Tình à?”
“Ừm, dù sao cũng phải xác định xem rốt cuộc cô ấy có thật sự còn sống hay không.” Bạch Dương gật đầu.
Nếu Cố Mạn Tình còn sống, cô nghĩ cô nên biết tại sao ba muốn cô đi tìm Cố Mạn Tình.
Nhưng rốt cuộc phải làm sao mớ tìm được, vẫn là một vấn đề.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Dương xoa xoa mi tâm, giọng nói hơi mệt mỏi: “Tổng giám đốc Phó, nếu không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy trước đây.”
Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy, rất muốn nói chuyện với cô một lát.
Nhưng anh lại không thể nào mở miệng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Cúp điện thoại, Bạch Dương cũng không buông điện thoại di động xuống mà là gửi tin nhắn cho Trình Minh Viễn, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt, nói có chuyện muốn nói cho anh ta biết.
Sau khi nhìn thấy, Trình Minh Viễn đương nhiên hoàn toàn đồng ý, sau đó lập tức chui vào phòng tìm bác sĩ.
Nhưng tìm một hồi lâu, anh ta cũng không tìm thấy cái phù hợp.
Quản gia nhìn thấy quần áo chất thành núi trên giường của anh ta, khóe miệng lại mấp máy: “Cậu chủ, rốt cuộc cậu muốn mặc cái nào thế?”
“Tôi cũng không biết” Trình Minh Viễn ủ rũ ngồi trên giường.
Anh ta muốn ăn mặc đặc biệt một chút để đi gặp Bạch Dương.
Nhưng lục lọi cả phòng thay đồ cũng không có cái nào vừa ý.
Quản gia cầm lấy mấy bộ quần áo và nói: “Cậu chủ, bình thường những cái này cậu đều thích nhất mà.”
“Vẫn chưa đủ” Trình Minh Viễn lắc đầu.
Anh ta muốn đổi một phong cách khác, tốt nhất là có thể làm cho Bạch Dương liếc mắt một cái lập tức không thể quên được.
Thấy Trình Minh Viễn rầu rĩ như thế, quản gia suy nghĩ một chút và hỏi: “Cậu chủ, cậu đột nhiên thay đổi phong cách ăn mặc để đi gặp ai thế”
“Một người bạn” Trình Minh Viễn trả lời.